Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 213 : Một rương đồ cưới
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lưu Vân không phục, dọc đường đi không ngừng lầm bầm. “Hôm qua bị phạt quỳ còn không phải vì cô, Đại phu nhân rõ ràng không nghe thấy gì, tuỳ tiện nói dối một chút là trôi qua rồi”.
Lưu Hà liếc trắng cô ta một cái, nói. “Cô thì biết cái gì, những lời chúng ta nói trước đó nữa, Đại phu nhân
khẳng định đã nghe thấy, bằng không lúc tôi vào phòng, phu nhân đã chẳng nhìn chằm chằm tôi, trách tôi không đủ cảnh giác, vẫn lấy cây trâm ra.
Cô không hiểu tính tình Đại phu nhân, nếu lúc đó nói dối thì không phải
chỉ quỳ nửa ngày đơn giản vậy đâu”.
Lưu Vân dù không hiểu biết Dương thị bằng Lưu Hà, nhưng vẫn nắm được chút
da lông, bởi vậy không thể không thừa nhận Lưu Hà nói có lý, ngậm miệng
không lầm bầm nữa. Đoàn người đến huyện Tường Phù, hỏi thăm căn nhà Nhị
phòng đang ở, Phương thị nghe người của Đại phòng tới, còn mang theo hai gia đinh, tưởng rằng tới đòi nợ, chưa đợi Lưu Hà Lưu Vân vào cửa, liền
trốn tịt trong phòng. Đợi hai người đi vào, bà ta mở hé cửa ngóng ra,
thấy phía sau bọn họ còn khiêng thêm một cái rương, lại nghe xưng tới
đưa đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử, thế này mới vội vàng đon đả chạy ra, thân
thân ái ái mời vào nhà ngồi.
Lưu Hà dẫn đầu ngồi xuống, Lưu Vân
cũng muốn ngồi, bị Lưu Hà trợn mắt, đành phải đứng sau lưng. Phương thị
nhìn chằm chằm rương đồ không muốn dời mắt đi, nghĩ bụng Tiểu Truỵ tử
chỉ là đứa thiếp thôi, sao xứng có đồ cưới, vừa vặn mang ra dùng trả nợ
cho Đại phòng.
Lưu Hà trước chúc mừng Phương thị được cháu trai, lại cúi người cung kính. “Bẩm Nhị phu nhân, Đại phu nhân có ý thừa dịp ngày tốt, bày rượu chính thức nâng Tiểu Truỵ tử làm thiếp”.
Phương thị vì muốn cái rương, không hề phản bác một câu, đồng ý hết, lập tức sai thím Nhâm đi thu xếp. Lưu Hà nói tiếp. “Vì nhà chúng ta là nhà quan lại, làm phải khác nhà người khác, vẫn là đến quan phủ lập văn thư nạp thiếp chính thức mới được”.
Lúc này mặc kệ cô ta nói gì, Phương thị đều gật đầu hết, nói. “Dễ, Bá Lâm đang ở nha môn, gọi bọn họ làm cho nhanh”.
Lưu Hà nhìn Phương thị kêu gã sai vặt, dặn dò hắn chạy tới nha môn, mới nói tiếp. “Chúng tôi nhiều ngày không gặp Tiểu Truỵ tử, thật nhớ cô ấy, mong rằng Nhị phu nhân cho phép gặp mặt”.
Phương thị ước gì đoàn người mau chóng rời khỏi nơi này để bà ta có thời gian
ngắm nghía đồ đạc trong rương, bởi vậy sảng khoái gật đầu. “Ra cửa rẽ trái, gian cuối cùng là chỗ nó ở, các ngươi đi đi, khai tiệc lại gọi các ngươi”.
Lưu Hà đứng dậy, vén áo hành lễ chào, ra cửa gọi gia đinh nâng rương, chuẩn bị bước đi. Phương thị hoảng, vội ngăn cản. “Gian phòng Tiểu Truỵ tử ở nhỏ lắm, không có chỗ chứa, cứ để ở chỗ ta đi”.
Lưu Hà cười đáp. “Là đồ cưới của cô ấy, phải nên cho cô ấy nhìn một cái”.
không đến gây phiền toái cho Đại thiếu phu nhân nữa, Đại thiếu phu nhân
cảm kích tôi, thế này mới thuê cho tôi ở”.
Lưu Hà nhìn chậu
hoa hải đường nở rộ bên bậu cửa sổ, kiểu dáng tinh tế, không phải vật
phàm, hẳn là cũng do Lí Thư tặng, cô ta vừa hâm mộ vừa tự thương tâm, kể tình cảnh hiện tại của bản thân cho Tiểu Truỵ tử nghe, nhân cơ hội quở
trách Lưu Vân một phen, bảo rằng bây giờ không có nhà ở đều do Lưu Vân
lắm miệng mà ra.
Tục ngữ có câu thỏ chết hồ ly nhỏ giọt nước mắt,
Tiểu Truỵ tử nghe nói hai bọn họ không có nổi gian phòng để ở, cũng hiểu được khổ sở, thở dài khuyên. “Nhẫn nại chút, tôi thấy Nhị thiếu phu nhân rất biết kiếm tiền, hẳn là không bao lâu sau ngay cả nha hoàn quét tước cũng có phòng riêng để ở”.
Đang lúc nói chuyện, bên
ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo, thì ra hai bàn tiệc rượu đã bày
trong ngoài hai phía sân, Trương Lương và đám người ngồi bàn ngoài,
trong viện là cho Tiểu Truỵ tử và những người còn lại, thiếp thất như
bọn họ vốn không có tư cách ngồi vào bàn, nhưng hôm nay đặc thù, liền
cũng bày một bàn cho bọn họ cùng uống chén rượu ăn một miếng đồ ăn.
Tiểu nha hoàn tới mời Tiểu Truỵ tử ngồi vào bàn, Tiểu Truỵ tử cũng không dám an vị, trước tới kính rượu Trương Lương và Phương thị, sau lại dâng trà chính thức, mới quay về bàn ngồi.
Trương Lương nghĩ Tiểu Truỵ tử
quan tâm tới mình, trong bụng thầm khen ái thiếp thật là ngoan ngoãn
thức thời, khác hẳn Phương thị, liền cố ý ra lệnh cho mọi người hành lễ
với tân di nương.
Vì Lí Thư nhiều người hầu, trong viện liền chật
ních người khom mình hành lễ, miệng răm rắp chào tân di nương, khiến
Tiểu Truỵ tử nở mày nở mặt, cảm thấy cho dù tiêu hết đồ cưới cho Trương
Lương cũng là đáng giá.
Lưu Hà và Lưu Vân hâm mộ đầy mặt, che lấp
cũng không được, lại ngượng không muốn người nhà Nhị phòng trông thấy,
đành nâng chén giả bộ kính rượu để che giấu.