Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 214 : Đầy tháng con trai trưởng

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Cạn chén xong, Lưu Hà mới phát hiện, không biết từ lúc nào mà Lưu Vân cũng ngồi vào bàn, Lưu Hà nhướng mày, nhỏ giọng trách mắng. “Cô có biết quy củ là gì không, một đứa nha hoàn cũng dám ngồi vào bàn ăn, muốn người khác chê cười Đại phòng chúng ta sao?”.



Lưu Vân cũng biết giữ thể diện, không muốn tranh cãi ầm ĩ trước mặt người

nhà Nhị phòng, liền nhìn Tiểu Truỵ tử trông mong, hy vọng Tiểu Truỵ tử

nói giúp mình mấy câu.



Lưu Hà đuổi kịp trước khi Tiểu Truỵ tử mở miệng, gọi một tiếng Quách di nương, y theo họ của Tiểu Truỵ tử ngày xưa, nói. “Sau này cô làm di nương, phải lưu ý, chớ để nha hoàn lợi dụng cơ hội chui chỗ trống”.



Nhị phòng trong viện quả thật không ít nha hoàn, đúng là không nên rối loạn quy củ, Tiểu Truỵ tử có tâm muốn cầu tình cho Lưu Vân, nhưng nay thân

phận đã bất đồng, cũng phải lo lắng cho bản thân trước, nếu hôm nay cho

phép nha hoàn thông phòng ngồi ngang hàng, sau này lỡ Trương Lương có

thêm nha hoàn thông phòng, chẳng lẽ cũng được ngồi cùng bàn với di nương hay sao? Nói cho cùng hôm nay cũng là ngày vui của mình, không nên xào

xáo ồn ào, vì thế cười nói. “Là tôi không lo lắng chu toàn, quên mất bố trí một bàn khác”. Nói xong phân phó phòng bếp, sắp một cái bàn nhỏ bên cạnh bàn của bọn họ, mời Lưu Vân qua ngồi.



Lưu Vân trong lòng thầm hận, mặt đen như dầu hắc ngồi vào bàn nhỏ, thẳng

đến khi hai nha hoàn thông phòng của Trương Bá Lâm cũng đến chúc mừng,

cùng ngồi chung một bàn, cô ta có người theo bắt chuyện, sắc mặt mới đỡ

chút.



Lưu Hà chờ Tiểu Truỵ tử uống mấy chén xong, mới nhỏ giọng thì thầm. “Nay chúng ta đều đã có chốn quy túc, Bát nương tử lại lẻ loi một mình, Đại

phu nhân và Nhị thiếu phu nhân thật sự không đành lòng nhìn, sao cô

không thừa dịp hôm nay tốt ngày, chờ buổi chiều ôn tồn với Nhị lão gia,

nhắc Nhị lão gia một tiếng?”.



Tiểu Truỵ tử hỏi. “Đây là ý Đại phu nhân?”.



Lưu Hà gật đầu, nói. “Bát nương tử có cha có mẹ, chuyện này vốn không nên về Đại phòng quan tâm,

nhưng tính tình Bát nương tử yếu đuối, nếu không tìm nhà chồng tử tế

thành thật, chỉ sợ tái giá rồi cũng sống không nổi, cô trăm ngàn dặn Nhị lão gia chọn nhà nào hiền lành đơn giản chút, chớ để Nhị phu nhân dính

vào”.



Đây là chuyện đầu tiên Dương thị giao cho Tiểu Truỵ tử

khi đến Nhị phòng, không ngờ là vì lo lắng cho con gái ruột của chính

Nhị phòng, Tiểu Truỵ tử chân thành cảm nhận được Dương thị và Lâm Y
Lâm Y nghĩ lại cũng đúng, dù khai sáng như thời hiện đại kia thì phụ nữ kết hôn một lần thân phận cũng giảm đi, huống chi là Đại Tống ngàn năm

trước. Tới lúc nàng đọc xong bái thiếp của hai vị La, Kỉ kia, nàng mới

nhận ra dụng ý của Dương thị, cả hai người đều có cha mẹ chết sớm, nếu

Trương Bát nương gả qua thì không cần lập quy củ hầu hạ mẹ chồng.



Nhưng Lâm Y vẫn lo lắng, lúc này liền nói. “Không có mẹ chồng, đương nhiên không cần lập quy củ, có điều như vậy quan

nhân không có bề trên quản thúc, Bát nương tử lại tính tình mềm mại,

chẳng phải càng dễ cho bọn họ muốn làm gì thì làm ư?”.



Dương thị và Trương Lương đều thấy nàng nói có lý, suy tư một lúc, Trương Lương cầm bái thiếp của La thư sinh, nói. “Xem ra vẫn là chọn thư sinh thoả đáng hơn, dù sao cũng là người đọc sách, làm việc vẫn có nguyên tắc”.



Lâm Y nghĩ bụng, những chuyện khác người chỉ sợ đều là người đọc sách làm

chứ người không đọc sách đâu biết được mà làm. Trương Lương cũng là

người đọc sách, nàng không dám nói thẳng mặt, đành phải vòng vo. “Vẫn là cầm cả hai cho Bát nương tử nhìn thử một cái, lỡ đâu Bát nương tử lại mong muốn ở gần cha mẹ”.



Trương Lương gật đầu. “Nói có lý”.



Lâm Y liền bỏ bái thiếp của hai người La, Kỉ vào tay áo, ra ngoài tìm

Trương Bát nương. Thật ra Trương Bát nương căn bản không đi xa, đứng

ngay bên tường, nép mình vào bóng râm, sợ người ta nhìn thấy, ánh mắt

vẫn ngóng vào trong nhà.



Lâm Y nhịn cười, đi ra đằng trước, chạm vào vai cô, hỏi. “Chúng ta đứng đây xem hay tìm gian phòng ngồi xuống nói sau?”.



Trương Bát nương nhìn ngó bốn phía, trong viện thỉnh thoảng có người đi qua, mặt cô đỏ bừng, lí nhí. “Chúng ta vào phòng Đại tẩu đi”.



Lâm Y nghĩ tới Phương thị đang ở trong phòng Lí Thư, vào trong sợ không ổn, nhưng Phương thị dù sao cũng là mẹ ruột của Trương Bát nương, sao nói

thẳng ra là muốn né tránh bà ta được, đành kiếm cớ nói. “Phía Đại tẩu nhiều thiếp thất, lại có con nít, không tiện lắm, hay chúng ta vào phòng Tuấn Minh đi?”.



Trương Tuấn Minh lúc này phân nửa là đang ở trong phòng Lí Thư, dù không ở đi

nữa, thằng bé cũng chỉ mới là nhóc tì ba tuổi, không hiểu chuyện người

lớn nói gì. Trương Bát nương liền gật đầu, đi theo đến phòng Trương Tuấn Minh.