Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 216 : Nghi ngờ có thai
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Phụ nữ chỉ có mang thai vui sướng hoặc báo động lầm mà thất vọng,
nhưng hai kết quả chẩn đoán lại hoàn toàn tương phản, người ta biết phải làm sao bây giờ? Hiện tại tâm tình Lâm Y thật phức tạp, không biết nên
khóc hay nên cười?
Thanh Miêu cảm thấy danh y đáng tin hơn, dù sao danh tiếng cũng không phải chuyện chơi, nhưng Lâm Y lại cho rằng danh y đôi khi cũng mắc lỗi, vì thế sai Thanh Miêu lục tục mời thêm mấy người
nữa tới, chẩn mạc xong, các vị lang trung giải thích, người thì nói là
chưa có dấu hiệu, người thì nói là có triệu chứng vô sinh, người nói do
thân thể mất cân đối, cũng có người khẳng định là có thai, một vị cân
nhắc thật lâu sau, xưng rằng cho dù là có thai thì thời gian vẫn còn quá sớm, sợ chẩn không chính xác, đề nghị Lâm Y quan sát một đoạn thời gian lại chẩn đoán lại.
Thanh Miêu tiễn bước vị lang trung cuối cùng, đóng cửa hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, bọn họ mỗi người nói mỗi khác, chúng ta rốt cuộc nên nghe ai?”.
Lâm Y cười khổ xoa bụng, bất đắc dĩ nói. “Thà rằng tin có, không thể tin không, chỉ biết chiếu theo lời lang trung nói, chờ một đoạn thời gian lại bắt mạch lại”.
Thanh Miêu cười, nói. “Câu này có lý, nếu Nhị thiếu phu nhân thật có thai, mấy tháng sau bụng cũng lớn, liếc mắt là nhận ra ngay”.
Lâm Y nhịn không được bật cười, đâu cần chờ lâu như vậy, nếu tháng này kinh nguyệt vẫn không tới, vậy thì tám chín phần mười là có. Đang cười, nàng bỗng đông cứng, kinh nguyệt không tới ngoại trừ do mang thai, vẫn có
khả năng kinh nguyệt không đều, sao khẳng định được là do có bầu chứ, vị lang trung kia khuyên chờ thêm một đoạn thời gian nữa lại bắt mạch thế
nhưng hợp lý lắm.
Thanh Miêu gặp Lâm Y biểu tình quái dị, thân thiết hỏi. “Nhị thiếu phu nhân thấy thân mình không thoải mái? Em cầm phương thuốc đi bốc thuốc nhé”. Cô lấy phương thuốc ra, lại bắt đầu đau khổ vấn đề khác, là bốc thuốc
dưỡng thai hay bốc thuốc bổ, hay là thuốc chữa kinh nguyệt thất thường?
Lâm Y thở dài, nói. “Cất hết đi, chờ thêm thời gian nữa, lại mời lang trung đến xem lại”.
Thanh Miêu biết hôm nay gạt Dương thị, liền cất kĩ, khoá vào trong rương.
Buổi tối, Lâm Y nằm ngẩn người trên giường, Trương Trọng Vi chọc ghẹo một
lúc vẫn không thấy nàng cười. Chàng cân nhắc hồi lâu, nhớ tới hôm qua
Lâm Y nói, vội hỏi. “Nương tử, em mời lang trung tới rồi?”.
Lâm Y gật gật đầu, vẫn im lặng. Trương Trọng Vi nhìn biểu tình của nàng, trái tim như chùng xuống, nắm chặt tay vợ, nói. “Đừng gấp, có bệnh thì chữa, nhất định có cách”.
Lâm Y xoay thân qua, buồn bã nói. “Không có bệnh, nếu có đã biết đường phải chữa như thế nào, vậy còn vui sướng hơn”.
Phương thị cũng không biết được ở tửu lâu của Lâm Y, quản sổ sách chỉ ghi chép mà thôi, không được giữ tiền, bà ta liếc tới liếc lui, nghĩ bụng, quản
sổ sách thật là quan trọng, lại có thể ăn ra được, không tệ không tệ. Vì thế mặt bà ta lại nở hoa, nắm tay Trương Bát nương vỗ vỗ hai cái, xoay
người đi thẳng hướng hậu viện.
Dương thị và Lâm Y sớm nhận được
tin tức từ chạy vặt, nhưng đều đoán không ra Phương thị vì cái gì tới
đây, bà ta còn thiếu tiền của Đại phòng kìa, dám đến cửa gây sự?
Lưu Vân Lưu Hà hai người phụng mệnh ngồi cắn hạt dưa ngay cửa viện, Tiểu
Khấu tử quét rác trong viện. Phương thị vừa tới là thấy cảnh này, bà ta
biết Lưu Hà, liền lập tức đi qua, bảo bọn họ nhường đường. Lưu Hà và Lưu Vân hai người cười hì hì đứng dậy, kéo Phương thị ngồi xuống băng ghế,
đưa đĩa hạt dưa qua, chỉ bụi đất bay trong sân, nói. “Nhị phu nhân,
đắc tội, trong nhà chính đang quét dọn, khắp nơi toàn là bụi, khổ thân
Nhị phu nhân ngồi đây đợi vậy, chờ quét dọn sạch sẽ lại vào”.
Phương thị thầm nghĩ chỉ là kêu chờ một chút thôi, cũng không phải cự không
cho vào, liền cũng ngồi xuống, cầm hạt dưa cắn. Lưu Hà và Lưu Vân miệng
ngọt, lại biết dỗ người ta nói chuyện, nói hai ba câu đã moi được ý đồ
Phương thị tới đây. Bọn họ sớm biết Lâm Y mời du y, không thấy lạ gì,
thần sắc tự nhiên nói chuyện phiếm với Phương thị như cũ.
Mà Tiểu
Khấu tử quét rác trong viện, thừa dịp Phương thị không để ý, lặng lẽ bỏ
chổi, chạy vào phòng trong, vội vàng thuật lại lời Phương thị vừa nói.
Lâm Y nghe nói Phương thị là vì nàng “bị vô sinh” mà tới, chấn động, sắc
mặt liền trắng bệch. Dương thị cũng cả kinh, bà chỉ biết Lâm Y mời nhiều lang trung tới nhà, lại không biết có chuyện này. Bà nhìn qua bên cạnh, thấy sắc mặt Lâm Y không đúng, đè xuống tâm tư, nói. “Con dâu, Nhị phu nhân nói làm sao đúng được, nhất định là lại nghe tin vỉa hè gì, tới đây gây sự”.
Tới nước này, Lâm Y muốn giấu cũng không giấu được, đành phải kể lại cho
Dương thị nghe tình hình bệnh tình hôm qua. Nàng nói xong, trong lòng
bất ổn, vừa sợ Dương thị thất vọng, lại sợ Dương thị khổ sở.