Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 217 : Lại mời danh y

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Dương thị nói lang trung chưa thể kết luận thì vẫn còn hy vọng, bà an ủi Lâm Y. “Con chưa sinh con nên không biết, mới có bầu rất khó chẩn chính xác nên

lang trung mới bảo chúng ta chờ, vậy chúng ta cứ chờ, đến tháng sau lại

mời xem bệnh lại”.



Dương thị nói hợp lý hợp tình, trong lòng

Lâm Y dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ là Phương thị còn đang ở bên ngoài muốn mượn cớ gây sự, phải làm thế nào mới tốt?



Lâm Y lo lắng Phương

thị gây sự, Dương thị lại không thèm để ý, vì bà nghe danh y trong kinh

thành chẩn ra Lâm Y có thai, cảm thấy chắc chắn tám chín phần mười, ban

nãy chỉ là sợ lỡ đâu khiến Lâm Y mừng hụt một hồi càng thất vọng cho nên khuyên nàng kiên nhẫn chút.



Phương

thị chờ tới nóng ruột, thúc giục Tiểu Khấu tử vào trong xem. Dương thị

nghĩ Lâm Y có bầu, không chịu được cảm xúc quá mạnh, đừng nên cho nàng

gặp mặt Phương thị thì hơn. Bà khuyên Lâm Y về phòng, nói. “Mấy ngày nay con cứ nghĩ ngơi dưỡng thân mình, mau về phòng đi, Nhị phu nhân cứ để cho ta”.



Phương thị ăn quả đắng trước mặt Dương thị lần trước, Lâm Y vẫn còn nhớ rõ,

biết bà dư dả đối phó với Phương thị, nàng liền theo ý bà, yên tâm về

phòng.



Phương thị ở cửa viện chờ nửa ngày, cơn tức xẹp đi không ít, vào nhà không còn tranh cãi ầm ĩ, chỉ nhìn ngó tứ phía, hỏi. “Vợ Trọng Vi sao không ở?”.



Dương thị tỏ vẻ tức giận, trách. “Thím cũng xuất thân gia đình thư hương, gặp trưởng tẩu thế nhưng không hành lễ chào?”.



Không tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa là tối kỵ, nói ra ngoài ai cũng khiển trách,

Phương thị chỉ mong tìm Lâm Y, quên mất chuyện quan trọng như vậy, lập

tức trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cúi người thi lễ ngay.



Bởi vì

Phương thị sơ sẩy, hiệp một Dương thị chiếm thế thượng phong, trên mặt

bà vẫn là vẻ an nhàn như mây bay nước chảy, mời Phương thị ngồi xuống

uống trà.



Phương thị thấy bà như vậy, kết luận rằng bà còn chưa biết tình hình, vì thế ra vẻ thần bí, hỏi. “Đại tẩu, Đại phòng xảy ra chuyện lớn như vậy, Đại tẩu còn chưa biết?”.



Dương thị tỏ ra bất ngờ, chợt giật mình. “Hôm qua ta đau đầu không ngớt, lại tra không rõ nguyên nhân bệnh tình, mời
Lâm Y cũng cười. “Vẫn là mẫu thân có kinh nghiệm, gặp chuyện không hề hoảng”.



Dương thị liền nói. “Sinh mấy đứa là có kinh nghiệm ngay”. Làm người hiện đại như Lâm Y xấu hổ đến cúi mặt.



Trương Trọng Vi nhìn Thanh Miêu nấu thuốc xong, tự mình bưng lên, muốn đút cho Lâm Y uống. Dương thị còn ngồi bên, Lâm Y ngượng, cứ trừng chàng hoài,

đáng thương Trương Trọng Vi, hớn hở díp mắt không thấy ánh nhìn của

nàng, cứ múc từng muỗng đưa lên miệng đút cho nàng.



Dương thị

trong lòng cũng cao hứng, nhìn vợ chồng con trai con dâu ân ái, hé miệng cười, lặng lẽ đứng dậy, dẫn người hầu ra ngoài hết.



Lâm Y đánh nhẹ lên người Trương Trọng Vi một cái, sẵn giọng. “Mẫu thân còn đang ở đây, chàng cứ như vậy, cũng không sợ người ta chê cười”.



Trương Trọng Vi nói đúng lý hợp tình. “Ta làm sao? Ta đút cho vợ ta uống thuốc, sợ cái gì?”. Nói xong nhìn chằm chằm bụng Lâm Y, hớn ha hớn hở. “Còn có con ta nữa”.



Lâm Y lúc trước còn sầu lo bản thân thật sự vô sinh, vì vậy không kể cho

Trương Trọng Vi nghe chuyện Phương thị tới, hôm nay chứng thực có bầu,

trong lòng thật nhiều nỗi ấm ức, bổ nhào vào lòng Trương Trọng Vi khóc

nức nở. “Trước đó mấy ngày, thím không biết nghe ở đâu nói em không sinh con được, tìm tới cửa đòi nạp thiếp cho chàng”.



Trương Trọng Vi dời chén thuốc qua nơi khác để khỏi đổ, chàng nghe Lâm Y tố

khổ xong, nhịn không được thầm oán Phương thị, nếu Lâm Y thật sự vô

sinh, sao có thể nạp thiếp ngay thời điểm đó, chẳng phải xát muối vào

miệng vết thương của nàng hay sao. Phận làm con, chàng cho rằng Phương

thị không đúng, nhưng cũng không thể nói bậy bà ta trước mặt Lâm Y, chỉ

có thể liên tục bày tỏ thái độ của bản thân, không nạp thiếp, kiên quyết không bao giờ nạp thiếp.



Lâm Y chú trọng nhất là chính kiến của

Trương Trọng Vi, chỉ cần chàng đồng lòng với mình, mặc kệ Phương thị

nháo cỡ nào cũng không thể tổn thương nàng được. Nàng thấy Trương Trọng

Vi thái độ cương quyết, ngẩng đầu lên, bên miệng đã nhoẻn cười. Trương

Trọng Vi thấy mặt nàng giãn ra, tạm yên lòng, lại nhất thời xúc động,

uống một ngụm thuốc, cúi đầu miệng kề miệng đút cho nàng.



Chàng hành động đột ngột, Lâm Y trước kinh ngạc sau vui sướng, ngay cả mứt quả giảm bớt vị đắng cũng không cần nữa.