Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 218 : Việc trên giường

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Trương Bát nương đi xem mắt trở về, biết được Lâm Y có thai, vô cùng

cao hứng, thu xếp muốn đích thân xuống bếp hầm canh bổ cho nàng. Lí Thư

theo cùng Trương Bát nương đi gặp La thư sinh, cũng ghé chỗ Lâm Y, cười

ngăn cô lại. “Bát nương tử, em nên kể cho Nhị tẩu nghe một chút về La thư sinh thì hay hơn”.



Lí Thư úp mở, Trương Trọng Vi lại nhanh miệng, nói thật. “Bát nương, tay nghề của em ngay cả Nhị ca đều không nuốt nổi, còn can đảm hầm canh cho Nhị tẩu”.



Trương Bát nương dậm chân dỗi. “Nhị ca, anh sắp làm cha rồi còn trêu chọc em gái mình”.



Lâm Y vuốt bụng nở nụ cười, khó trách ai nấy đều mong có con nối dòng, nhìn đứa nhỏ còn chưa ra đời đã khiến ai nấy đều thoải mái.



Trương Bát nương quả thực muốn kể cho Lâm Y nghe về La thư sinh, nhưng e ngại

Trương Trọng Vi, ngượng ngùng không lên tiếng. Trương Trọng Vi lại cứ

quan tâm cô, cũng muốn nghe một chút, không chịu đi chỗ khác, cuối cùng

vẫn là Lâm Y luôn mãi cam đoan sẽ tường thuật lại chi tiết mới đẩy chàng ra ngoài được. Trương Bát nương kéo cánh tay Lâm Y, tựa đầu lên bả vai

nàng, cười xấu hổ. Lâm Y nhìn bộ dáng cô thế này, cũng đoán được gần

hết, hỏi. “Như ý đúng không?”.



Trương Bát nương vùng vằng một chút, sẵng giọng. “Nhị tẩu gì chứ, đừng vội nói bậy”.



Lí Thư cố tình muốn chọc ghẹo, nói tiếp. “Vậy là không như ý đúng không, để Đại tẩu về báo cáo cho Nhị lão gia Nhị phu nhân biết, trả định thiếp lại, tìm người khác”.



Nhìn Lí Thư nghiêm trang, Trương Bát nương tưởng thật, vội la lên. “Định thiếp đã đưa sao có thể đổi lại được”.



Lí Thư và Lâm Y đồng loạt cười to, Trương Bát nương thế này mới giật mình nhận ra, xấu hổ đến không ngẩng lên được.



Lí Thư thay mặt Trương Bát nương kể lại tình huống nhà họ La. La thư sinh

kia năm nay ba mươi bốn tuổi, cha mẹ đã mất, không huynh đệ tỷ muội gì,

nhà chỉ có mình anh ta và con gái Xu Vân.



Lâm Y nghĩ bụng, trong nhà càng đơn giản càng thích hợp người đơn thuần như Trương Bát nương, nhà họ La đúng là không tệ.



Lí Thư tiếp tục. “La thư sinh dạy học có tiếng, nhiều người mời đi dạy thường xuyên, cuộc

sống trôi qua xem như dư dả. Anh ta là người Đông Kinh, nhà có mấy gian

của tổ tiên để lại, sân ngăn ra một nửa cho thuê, một nửa để ở, bảo rằng nếu tục huyền sẽ lấy lại nửa kia, miễn cho nhà quá nhỏ Bát nương ở

không thoải mái”.


Trương

Trọng Vi hôm nay được nghỉ, đang ở trong phòng chờ Lâm Y, vừa thấy nàng

đi vào, liền phi tới, chụp cửa nhìn xung quanh, thấy không có ai mới vội vào đóng kín cửa lại.



Lâm Y nhìn chàng hành động, buồn cười nói. “Đây là phòng của chúng ta, em là nương tử chàng cưới hỏi đàng hoàng, sao lại như yêu đương vụng trộm vậy”.



Trương Trọng Vi đỡ nàng ngồi xuống giường, hôn môi, sờ bụng, bận bịu không ngừng. Rảnh chút mới trả lời nàng. “Ừ thì của mình hết, nhưng để mẫu thân nhìn thấy lại giảng bài nửa ngày, chúng ta vẫn nên né bớt”.



Lâm Y tiến đến bên tai chàng, cắn nhẹ vành tay chàng một chút, hỏi. “Sao, mấy ngày nằm một mình trên giường không, nghẹn?”.



Trương Trọng Vi thành thật thừa nhận, không có nàng nằm bên cạnh, ban đêm gối

chiếc khó ngủ, chỉ hận bên kia có Dương thị trấn, không thể qua đoạt

nàng về.



Lâm Y an ủi. “Mẫu thân cẩn thận quá mức, nhưng cũng vì tốt cho chúng ta, trước nghe mẫu thân đã, lại từ từ nghĩ biện pháp”.



Trương Trọng Vi ừ một tiếng, ôm nàng luyến tiếc buông tay ra. Lâm Y nhìn chàng một bộ đáng thương, thì thầm. “Nếu không em giúp chàng giải quyết?”.



Trương Trọng Vi trong mắt có khát vọng, nhưng vẫn giữ lòng chính nghĩa, nghiêm khắc cự tuyệt. “Lang trung nói ba tháng đầu không được cùng giường”.



Lâm Y liếc trắng mắt, nói. “Ai muốn cùng giường với chàng”.



Trương Trọng Vi tò mò, ghé sát vào nàng hỏi. “Vậy giải quyết thế nào?”.



Lâm Y vươn bàn tay, huơ huơ, nói. “Ngũ cô nương”.



Trương Trọng Vi vẫn là từ lúc thành thân, Trương Lương quanh co lòng vòng dạy

chàng việc giường chiếu, chàng không dạo thanh lâu, càng không đọc đông

cung, nghe Lâm Y nói chỉ biết ngây ra, ngốc cả mặt, nhìn Lâm Y vươn tay

xốc lên áo choàng của chàng, lúc sau chỉ nghe được tiếng hít vào cảm

thán. “Khó trách các người đều phải mặc quần yếm, thì ra là thế”.



Các người đều mặc quần yếm? Chẳng lẽ nàng không mặc? Trương Trọng Vi nghe

thấy lạ, đang định hỏi, tay của Lâm Y đã bắt đầu “hành động” trên người

chàng, nhất thời máu bắn thẳng lên não, quên hết mọi chuyện, chỉ biết ôm lấy eo Lâm Y, liên tục gọi nương tử, nương tử.