Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 219 : Lệnh cấm của triều đình
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lâm Y là lần đầu, kỹ thuật trúc trắc, cũng may Trương Trọng Vi cũng
lần đầu trải nghiệm, hai người vừa hưng phấn vừa sợ đóng cửa quá lâu
khiến Dương thị hoài nghi, thỉnh thoảng lại dỏng tai nghe động tĩnh
ngoài cửa.
Vừa xong việc, bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Y nắm
khăn lau tay, Trương Trọng Vi vội tới trước bàn lật sách, bối rối một
chặp mới nhớ ra đi mở cửa.
Ngoài cửa là thím Dương mà không phải
người trong phòng Dương thị, Trương Trọng Vi và Lâm Y đều thở phào nhẹ
nhõm, thím Dương tới tìm Lâm Y, bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, có người muốn mua thẻ hội viên”.
Lâm Y ngạc nhiên trả lời. “Muốn mua thẻ thì thím bán là được, vì sao đặc biệt tới nói cho ta biết?”.
Thím Dương tươi cười đầy mặt, giải thích. “Vị nương tử này giống Lã phu nhân lúc trước, là khách hàng lớn, mua tận
mười mấy tấm, số lượng quá nhiều tôi không làm chủ được, thế này mới tới bẩm báo Nhị thiếu phu nhân”.
Lâm Y hỏi. “Cô ta mua nhiều như vậy làm chi? Thím có hỏi không?”.
Thím Dương đáp. “Có hỏi qua, nói rằng mua tặng người khác”. Lại nhỏ giọng. “Quan nhân của nương tử ta là phú thương trong thành, nghe nha hoàn của cô ta nói mua thẻ để tặng khi đi giao dịch làm ăn”.
Cũng không khác mục đích Lã thị mua là bao, Lâm Y hiểu rõ, dặn dò thím Dương. “Chúng ta làm thẻ là để bán, về sau có người mua, mặc kệ số lượng bao nhiêu,
thím đều có thể làm chủ, sau thông báo ta một tiếng là được”.
Thím Dương ghi nhớ, lại cam đoan thẻ bán ra sẽ ghi lại cẩn thận. Lâm Y kinh
doanh theo thẻ vốn không để bụng mấy, nhưng không ngờ chưa đầy một tháng sau, trong thành Đông Kinh thế nhưng thịnh mốt tặng nhau thẻ hội viên.
Thì ra quan nhân của vị nương tử mua thẻ rất có danh vọng trong giới
thương gia, nhà hắn dùng thẻ làm quà tặng, dẫn tới rất nhiều người noi
theo.
Tửu lâu nhà họ Trương nhất thời vô tình trở nên được ưu ái,
mới chưa đầy nửa tháng đã bán sạch sành sanh số thẻ đã in, hoàn lại được một số vốn lưu động lớn. Cả nhà không hề dự đoán được sẽ bán nhanh như
vậy, ai nấy mặt mày vui sướng, giống như Tết đến nơi. Buổi tối, người
một nhà tề tựu trong phòng Dương thị, cười nói hào hứng, cùng thương
thảo sẽ dùng số tiền này như thế nào.
Trương Trọng Vi không biết xảy ra chuyện gì, gấp rút chạy vào nhà, Dương thị
và Lâm Y ngồi ở ghế chủ, phía dưới là thím Dương, Thanh Miêu và các
người hầu đang đứng, xì xào to nhỏ nghị luận.
Rốt cuộc xảy ra
chuyện gì khiến tất cả người hầu đang bận rộn trong điếm đều chạy tới?
Trương Trọng Vi trong lòng leng keng sợ hãi, vừa chào Dương thị xong
liền hỏi nguyên nhân ngay.
Dương thị nắm chặt chén trà, sắc mặt xanh mét, Lâm Y nhìn bà lo lắng, trả lời thay. “Bà ngoại mắt thấy chúng ta làm ăn khấm khá, giật dây Vương hàn lâm gièm
pha trước mặt thánh thượng, nay trong triều đã ban lệnh cấm quan viên
kinh thương, tửu lâu nhà chúng ta chỉ sợ không mở được nữa”.
Ngưu phu nhân! Trương Trọng Vi đã sớm hận bà ta thấu xương, vừa nghe nói bà
ta lại tính kế hại nhà họ Trương, tức giận đến nghiến răng, nhưng e ngại thể diện Dương thị, chàng không tiện biểu lộ thái độ thật, cố ý làm như không để tâm, nói. “Không mở thì không mở, chúng ta mua đất giá
thấp, tửu lâu buôn bán đắt, hiện tại bán trao tay biết bao người tranh
đoạt muốn mua, nhất định có thể bán giá cao”.
Chàng nói xong, tiến lên ngồi cạnh Lâm Y, nhỏ giọng nói lướt qua cho nàng nghe. “Tìm được, Sở tu hoàn chấp nhận bán”. Lâm Y mỉm cười, khó trách chàng lại dõng dạc nói không cần, thì ra đã
tìm được cách kiếm tiền nhiều hơn nữa. Kinh doanh phòng ốc, điền sản
kiếm được nhiều hơn mở tửu lâu rất nhiều, chỉ cần thuận lợi mua được
mảnh đất tiếp theo, cho dù không có Ngưu phu nhân gây sự, Lâm Y cũng
muốn bán tửu lâu ra ngoài. Hơn nữa, ở Đại Tống, mua bán nhà ở không được xem là kinh doanh, triều đình có cấm cũng không sợ.
Bởi vậy, hai
vợ chồng dù rất giận Ngưu phu nhân thọc gậy bánh xe, nhưng dù sao trong
tay đã có đường làm ăn khác, bởi vậy cũng không sốt ruột.
Dương
thị không biết bọn họ có tính toán trong lòng, nhưng chính bà cũng không lo lắng thu chi trong nhà, vì Trương Đống còn ở Cù Châu, tiền bạc dư
dả. Bà chỉ lo lắng nếu không có tửu lâu, biết lấy gì tăng thêm mối gắn
kết giữa nhà họ Trương và Âu Dương tham chính, vì đường làm quan của
Trương Trọng Vi còn toàn đặt hy vọng vào Âu Dương tham chính.