Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 220 : Bước chân vào điền sản

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Lo lắng của Dương thị, Lâm Y cũng đã tính qua, sở dĩ cả gia đình họ

có thể xuôi gió thuận buồm ở Đông Kinh đều nhờ Âu Dương tham chính quan

tâm, bởi vậy ràng buộc giữa hai nhà không thể đứt đoạn được, cho dù tửu

lâu không thể mở tiếp cũng phải tìm cách khác kéo bọn họ nhập cổ. Cách

thì không khó tìm, vợ chồng nàng muốn kinh doanh nhà đất, không thể

không cần phu nhân tham chính âm thầm tương trợ, không bằng liền một bút vẽ đôi, vẫn chiếu theo lúc trước, đưa khế ước đến phu nhân tham chính,

phàm là bán nhà đất lời bao nhiêu tiền sẽ phân cho bà một phần.



Lâm Y suy nghĩ xong, vấn đề không còn là vấn đề nữa, chỉ là chuyện phòng ốc Dương thị đã thể hiện rõ thái độ không đồng tình, bởi vậy mọi chuyện

dính dáng tới nó sẽ đều gạt bà hết. Dương thị còn đang sầu, Lâm Y ngồi

cạnh nhìn thật không đành lòng, nhưng mấy lần lời ra tới miệng lại nuốt

trở về.



Trương Trọng Vi đương nhiên

cũng hiểu được, chỉ cần có phương pháp kiếm tiền trong tay sẽ không cần

lo lắng quan hệ với nhà Âu Dương tham chính, chàng cũng giống Lâm Y, cứ

giấu Dương thị là đủ. Vì thế chàng vòng qua đề tài khác, hấp dẫn lực chú ý của bà. “Mẫu thân, nhà chúng ta không mở tửu lâu được nữa thì có

gì tốt cho nhà bà ngoại đâu? Vì sao bà ta cứ ép chúng ta tới bước đường

cùng vậy?”.



Dương thị đang hận Ngưu phu nhân, quả nhiên vừa nghe liền quên mất phía Âu Dương tham chính, trả lời. “Có lợi quá đi chứ, chúng ta không mở tửu lâu được, đương nhiên phải bán ra ngoài, bà ta liền có thể nhân cơ hội tiếp nhận”.



Trương Trọng Vi cả giận. “Không bán cho bà ta”.



Lâm Y nói. “Cho dù bà ta không mua được tửu lâu nhà chúng ta, cũng có người được lợi

khi tiếp nhận tửu lâu nhà họ Trương, không có phu nhân tham chính giữ

thể diện, việc làm ăn nhất định không thể so bằng hiện tại, mà bà ta có

Vương hàn lâm làm chỗ dựa, mở tiếp một nương tử điếm khác, chẳng phải là độc đại khắp kinh thành hay sao?”.



Trương Trọng Vi nghiến răng. “Thì ra bà ta còn ghi hận chuyện nương tử điếm nhà họ Dương đóng cửa,

nhưng cái đó là bà ta tự làm tự chịu, sao oán được chúng ta?”. Chàng nói xong, nhận ra mình nói hơi nặng, sợ Dương thị không cao hứng, vội xem sắc mặt bà.



Không ngờ Dương thị còn tức hơn chàng gấp trăm lần, một là hận Ngưu phu nhân
ắng nghe. Người này thoạt nhìn rất kinh nghiệm, ra giá cực thấp, quan

viên Sở tu hoàn không muốn lý luận với hắn. Một phen khẩu chiến xong,

hai bên vẫn chưa phân cao thấp, giằng co khắp nơi.



Viên quan kia

đại khái chưa bao giờ gặp qua người mua như vậy, có chút tức giận, ngẩng lên thấy Trương Trọng Vi, nhớ lại chàng cũng tới hỏi qua ao nước thối

này, vui mừng nói. “Trương hàn lâm cũng tới mua mảnh này?”.



Trương Trọng Vi nói chẳng hề do dự. “Không mua”. Mặc dù chàng không hiểu buôn bán, nhưng hai người cùng tranh đoạt một

thứ, thể nào giá cũng bị nâng lên, cái này chàng hiểu được.



Thương gia kia đại khái nhìn ra được manh mối, nở nụ cười với viên quan đang

thất vọng, nâng giá lên một chút. Ao nước thối trước nay không ai hỏi

thăm, khó khăn có người muốn mua, là bán nhanh cho xong hay chờ đợi để

nâng giá? Viên quan bắt đầu do dự, thương gia thấy hắn do dự, không hề

suy nghĩ, xoay người bước đi luôn. Viên quan bối rối, vội la lên. “Kỉ đại quan nhân…”.



Họ Kỉ? Chẳng lẽ là người ở huyện Tường Phù lúc trước Trương Bát nương

không chọn? Trương Trọng Vi không kịp nghĩ lại, giơ tay ngăn viên quan

đó, khiến hắn im miệng, chắp tay nói. “Người nọ ra giá cao nữa cũng

chỉ là người làm ăn mà thôi, Sở tu hoàn kết giao với hắn có gì lợi? Anh

và tôi đồng hướng làm quan, chiếu cố nhau được chứ?”.



Viên quan kia há miệng, đang muốn nói gì, đã bị đồng nghiệp kêu đi. Đồng nghiệp ghé lỗ tai hắn, nói. “Ông cớ sao lú lẫn như thế, Trương biên tu chính là đệ tử của Âu Dương tham chính…”. Nói chưa xong, đã bị viên quan kia ngắt lời. “Âu Dương tham chính quan to thì to, cũng không thể quản tới cả Sở tu hoàn”.



Đồng nghiệp cả giận. “Nói ông lú lẫn chẳng lẽ thật? Mấy tháng trước nhà họ Trương từng mua của Sở tu hoàn chúng ta một mảnh đất chất đống trái cây hư, vốn chỉ có tám

phân, chúng ta báo thành một mẫu, nhà hắn không nói hai lời liền thanh

toán, người dễ gạt như vậy, không bán hắn bán ai? Theo tôi thấy, sau này chỉ cần nhà hắn nhìn trúng, cứ giữ lại cho hắn, khỏi cần trả giá với

người khác”.



Viên quan liên tục nói à nhỉ, cười nói. “Là tôi hồ đồ rồi, sao lại quên mất vụ đó, thôi bỏ Kỉ đại quan nhân đi, chúng ta bán ao nước thối cho Trương biên tu”.