Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 228 : Bá Lâm đi tù

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Trương Trọng Vi dự đoán không sai, Âu Dương tham chính quả nhiên sớm

có chuẩn bị, lần này ông ta và Vương hàn lâm âm thầm hợp tác, đồng lực

hất cẳng phe phái Lí Giản Phu. Chỉ trong mấy ngày, rất nhiều quan viên

mất chức, đi tù, mà Trương Bá Lâm là con rể Lí Giản Phu, liên luỵ càng

sâu, bị chụp một tội danh có liên quan, hạ ngục.



Cùng lúc đó, Trương Trọng Vi đệ trình văn trạng, thuận lợi vượt qua

kì thi công vụ, qua một loạt thủ tục khảo sát, nhận sai phái đến huyện

Tường Phù làm tri huyện.



Tình cảnh nhà họ Trương bây giờ có thể

nói là nửa hỉ nửa bi, hỉ là Trương Trọng Vi thăng chức, ưu là Trương Bá

Lâm đi tù. Tuy chỉ có Nhị phòng gặp tai vạ, nhưng đều là họ Trương, sao

lại không lo lắng cho nhau được, Trương Đống xa ở Cù Châu sốt ruột lòng

như lửa đốt, cố ý phái thân tín hồi kinh gửi thư, để Trương Trọng Vi tìm hiểu tin tức từ Âu Dương tham chính, nghĩ cách cứu Trương Bá Lâm.



Thật ra Trương Đống không nói, Trương Trọng Vi cũng sẽ đi. Ngày hôm

đó chàng cố ý đặt chỗ ở tửu lâu, chuẩn bị một bàn rượu, chỉ nói là muốn

tạ ân sư, mời Âu Dương tham chính đến. Chờ rượu uống đã thấm, chàng cảm

tạ Âu Dương tham chính đề bạt, lại khẩn cầu ông đỡ Trương Bá Lâm một

phen, xưng rằng Trương Bá Lâm bản tính thuần lương, tuy cúi đầu nhập vào phe Lí Giản Phu, nhưng chưa bao giờ làm tổn hại đến công việc của Âu

Dương tham chính, cũng âm thầm nhắc nhở Âu Dương tham chính ngày xưa

Trương Bá Lâm từng tố Vương hàn lâm một lần, được cho là đối nghịch với

Vương hàn lâm.



Âu Dương tham chính nghe, nở nụ cười, Trương Bá Lâm và Trương Trọng

Vi dù đã phân gia, nhưng vẫn là người một nhà, ông ta hiểu đạo lý một

con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nên không ngắt lời Trương Trọng Vi, lại vẫn

không đả động chuyện đưa Trương Bá Lâm ra khỏi lao lý.



Ông ta uống cạn chén rượu tiếp theo, ám chỉ Trương Trọng Vi, chỉ cần

Trương Bá Lâm thoát ly quan hệ với Lí Giản Phu, chẳng những có thể miễn

trừ lao ngục, còn có thể thăng chức như diều gặp gió.


thông đồng với Lí Thư, mắng to. “Đồ xấu xa, mày muốn hại cháu trai nhà ta”. Mắng Lâm Y xong, quay sang mắng Trương Trọng Vi luôn. “Anh nhìn xem anh cưới vợ tốt chưa, không giúp Đại ca nhà mình, lại đi giúp đỡ người ngoài”.



Trương Trọng Vi cãi lại. “Thím, Tuấn Hải đi theo mẹ ruột, chẳng lẽ mẹ ruột hại nó?”. Chàng sợ Lâm Y động thai, nói xong liền đỡ nàng ra khỏi, đóng cửa rồi

mới quay lại. Phương thị thấy chàng chẳng những cãi mình, còn che chở

vợ, nhất thời nổi trận lôi đình, muốn phạt chàng quỳ như trước đây.



Dương thị vừa nghe cũng phát hoả, giận dữ nói. “Thím muốn phạt con thì vào lao cứu nó ra, muốn phạt sao thì phạt, chớ đến nhà ta lộng quyền”.



Trương Lương nghĩ dù cứu được Trương Bá Lâm ra, đường làm quan chỉ sợ thua kém Trương Trọng Vi nhiều, huống chi Trương Đống còn đang thăng

tiến ở Cù Châu. Về sau Nhị phòng phải cầu Đại phòng nhiều thứ, sao lại

đắc tội bọn họ lúc này? Nghĩ đoạn, ông ta răn dạy Phương thị. “Bà dám bất kính với Đại tẩu”. Rồi quăng cho Phương thị một cái tát. Ra tay xong, ông ta mới thấy

không thích hợp, bốn phía im ắng kì lạ, giương mắt nhìn, thì ra không

biết từ lúc nào Trương Trọng Vi đã chắn trước mặt Phương thị, nhận thay

cho bà ta cái tát kia.



Trương Lương nhìn dấu tay đỏ bừng trên mặt Trương Trọng Vi, nghĩ đến

nay chàng đã là phận cháu, lại còn làm quan, bất giác không biết giải

quyết như thế nào, cánh tay cứ giơ cứng ngắc giữa không trung.



Phương thị cũng giật mình ngây ra, không ngờ con trai che chở vợ nhưng vẫn không quên che chở mẹ ruột.



Dương thị trong lòng ê ẩm, rốt cuộc vẫn là mẹ con ruột thịt, nếu đổi

lại là bà bị đánh, không biết Trương Trọng Vi có phần hiếu tâm đó hay

không.



Lâm Y đứng trước cửa sổ nhìn thấy màn đó, trước kinh ngạc, sau lại

đau lòng, tiếp theo lý trí quay trở lại, nàng sợ Dương thị từ nay về sau tâm sinh xa cách với Trương Trọng Vi, mới đỡ tay Thanh Miêu đi ra

ngoài, nói. “Đại tẩu đã xin tự mình đi, chúng ta còn không nhanh

nghĩ cách đón Đại ca về? Nghe nói lao ngục vừa tối vừa ẩm ướt, nếu không nhanh chân, chẳng biết sẽ nhiễm bao nhiêu thứ bệnh tật vào người”.



Câu này như đạn pháo ném vào hồ nước, kích thích hàng trăm ngàn làn

sóng, ai nấy đều quay trở về chính đề, đồng loạt hành động. Trương Trọng Vi đi tìm Âu Dương tham chính, Trương Lương đi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho Trương Bá Lâm, Phương thị dẫn người đi chuẩn bị cơm nước.