Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 227 : Nửa hỉ nửa bi
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Dương thị và vợ chồng Trương Trọng Vi đang ngồi ở ghế trên, nghe một
gã gia đinh thuật lại tin tức từ nhà họ Dương, Lã thị vì truất quyền của Ngưu phu nhân mà cắn răng hạ chiêu cứng rắn, bán hết gia trang, lại
mượn nhà mẹ đẻ thêm khoản tiền, mua cho Dương Thăng một chức quan. Mua
quan là chuyện bình thường, nhưng nay triều đình có lệnh cấm, Dương
Thăng một khi làm quan, hai toà tửu lâu nhà họ Dương phải đóng cửa, nghe nói Ngưu phu nhân vì thế đang cãi nhau ì xèo với Lã thị.
Triều
đình vì sao hạ lệnh cấm? Chẳng phải vì Ngưu phu nhân tâm thuật bất
chính, muốn hại nhà họ Trương, nay biến thành dời đá dập chân chính
mình, Dương thị hả lòng hả dạ ghê gớm.
Thanh Miêu rảo nhanh bước chân, định tiến vào đại sảnh, lại bị một gia đinh
khác gọi đi, lấy ra một phong thư, nói là từ Tứ Xuyên gửi tới, bảo cô
mang vào trình cho Dương thị. Thanh Miêu nhận, vào nhà gặp Dương thị,
đưa thư xong, lùi ra sau lưng Lâm Y hầu cận.
Dương thị mở ra, đọc lướt, chìa ra cho Lâm Y, giọng nói pha giận giữ. “Con nhìn đứa em dâu các con đi, lúc trước còn thề son sắt muốn thủ linh cho Tam lang, giả bộ chân tình này nọ, mới qua mấy năm đã thủ không nổi
nữa”.
Lâm Y lấy làm lạ, cầm phong thư lên, thì ra là Điền thị ở quê cũ Mi Châu gửi tới. Điền thị viết trong thư rằng, ba năm hiếu kì
đã hết, ở nông thôn lại khổ sở, bởi vậy muốn vào thành phụng dưỡng cha
mẹ chồng, đoàn tụ với người nhà.
Yêu cầu này Lâm Y thấy vừa hợp
tình lại hợp lý, không hiểu vì sao Dương thị lại nổi giận. Nàng đâu biết rằng vì nàng là người ngoài cuộc nên mới đối xử khách quan, còn Dương
thị thiên tính bảo hộ con trai ruột Tam lang, thái độ khắt khe với Điền
thị một chút cũng không hề kì lạ.
Điền thị tuy thành thân sớm,
nhưng thật ra chỉ cách Lâm Y mấy tuổi, trẻ như vậy liền thủ tiết, Lâm Y
có chút thương hại, bởi vậy nàng khuyên Dương thị. “Mẫu thân từng ở nông thôn, hiểu được nơi đó xác thực không an nhàn bằng trong thành, hơn nữa cả nhà đoàn tụ cũng tốt lắm mà”.
Dương thị nói như nức nở. “Cả nhà? Cho nó vào thành hưởng phúc, còn con tai một mình cô linh ở nông thôn?”.
Lâm Y thấy Dương thị nhớ lại chuyện thương tâm, vội cúi đầu không nói. Thật lâu sau, lúc nàng nghĩ việc Điền thị vào thành coi như vô vọng, Dương
Lâm Y vui mừng quá đỗi, đây là lên chức vượt cấp, Âu Dương tham chính đúng
là có bản lĩnh. Nàng đang cao hứng, đột nhiên nhớ ra, thân thích cùng
làm quan là nên tách nhau xa ra, nhưng Trương Bá Lâm còn đang làm huyện
thừa ở huyện Tường Phù kia mà, sao Trương Trọng Vi lại tới đó nữa?
Trương Trọng Vi thấy nàng ngơ ngác, liền biết nàng đã nhận ra vấn đề, nặn ra một nụ cười khổ sở. Lâm Y do dự hỏi. “Đại ca cũng thăng quan sao? Hay là điều đi nơi khác?”.
Trương Trọng Vi thấp giọng thì thầm. “Trước đó không lâu vừa gặp Đại ca Đại tẩu, em có nghe bọn họ nói gì không?”.
Lâm Y luôn cố hướng mọi thứ theo phương diện tích cực, nói. “Hẳn là lệnh điều động đang trên đường tới”.
Trương Trọng Vi nhăn mặt sầu khổ. “Đại ca cũng là quan trong triều, nếu có điều lệnh lẽ ra phải biết ngay chứ, chỉ sợ sắp tới hướng gió trong triều sẽ đổi…”.
Lâm Y suy nghĩ cẩn thận, Trương Trọng Vi sắp điều đi huyện Tường Phù, vậy
thì Trương Bá Lâm phải đi, nếu Trương Bá Lâm không thăng quan, chẳng lẽ
là sắp mất chức? Nàng càng nghĩ càng kinh hãi, quả nhiên là chuyện động
trời, vội đẩy Trương Trọng Vi một cái, thúc giục chàng mau tới huyện
Tường Phù báo tin.
Trương Trọng Vi chậm rãi lắc đầu, ngã ngồi xuống ghế, nói. “Không kịp nữa, nếu Âu Dương tham chính tiết lộ cho ta biết chuyện này, nhất
định ván đã đóng thuyền, lúc này ta đến báo tin, ngoại trừ khiến ông ấy
sinh lòng nghi ngờ thì không có tác dụng gì nữa”.
Lâm Y cả kinh. “Khó trách phu nhân tham chính lấy chuyện Vương hàn lâm lôi kéo bè cánh ra thử lòng em, thì ra đều có thâm ý bên trong”.
Trương Trọng Vi cũng cả kinh, nói. “Vậy em đáp như thế nào?”.
Lâm Y nói. “Em cũng coi như trà trộn trong nhóm phu nhân quan lại đã lâu, sao có thể
khiến bà ấy sinh nghi, đương nhiên phải bày tỏ trung tâm hết mực”.
Trương Trọng Vi an tâm, nói. “Bọn họ thử lòng là bình thường, em chỉ cần cẩn thận ứng phó, đừng để bụng”.
Lâm Y gật đầu. “Em hiểu, nếu có quyền lợi, tất phải có trách nhiệm trả giá vì nó, huống chi chỉ hao tổn chút tinh thần, không có gì trở ngại”.