Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 232 : Điền thị vào kinh

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Lâm Y nhìn Lí Thư ảm đạm thương tâm, đang định an ủi cô mấy câu, chợt gặp Thanh Miêu cầm phong thư tiến vào, vội hỏi. “Tam thiếu phu nhân gửi thư phải không?”.



Thanh Miêu cười. “Nhị thiếu phu nhân tính toán như thần”.



Lí Thư thấy nàng có việc cần xử lý, đứng dậy cáo từ. Lâm Y giữ lại. “Khó khăn tới một chuyến, Đại tẩu ăn cơm hãy đi, chúng ta cùng đọc thư em dâu gửi, chắc cô ấy cũng sắp tới Đông Kinh rồi”.



Lí Thư cười. “Đều ở ngay Tường Phù đây, tới lui cũng tiện, ngày khác lại đến quấy rầy vậy”. Lại cười khổ sở. “Chị nay đã không còn là người nhà họ Trương, sao có thể cùng em đọc thư,

tiếng ‘Đại tẩu’ này cũng chớ gọi nữa, miễn cho người ta hiểu lầm”.



Lâm Y nghe cô nói như vậy, càng thương cảm, tự mình tiễn cô ra cổng rồi đi

kể cho Dương thị biết. Dương thị thở dài nhưng cũng không để tâm nhiều,

dù sao đó cũng là chuyện của Nhị phòng, không liên quan tới bà.



Lâm Y rút phong thư Điền thị gửi, dâng cho Dương thị, Dương thị lại nói. “Ta đã đọc qua rồi, con tự xem đi”. Lâm Y gật đầu, mở phong bì, bên trong quả nhiên nói Điền thị đã gần tới kinh đô, nay mai ắt sẽ cập bến.



Dương thị nói. “Lúc chúng ta rời quê cũ có mua một nha hoàn cho cô ta, nay đã lập gia đình, một mình cô ta vào kinh cũng dễ an bài, vào ở đông sương phòng ngay

viện của ta, để Lưu Hà và Lưu Vân đi thu dọn”.



Lưu Hà và Lưu Vân lĩnh mệnh, tìm chăn đệm đến đông sương phòng trải.



Dương thị lại hỏi chuyện tỳ nữ Vương hàn lâm đưa, Lâm Y quên lửng đi mất, xấu hổ đỏ mặt, vội trở lại viện sau cho người đi ra trước mời Trương Trọng

Vi về. Trương Trọng Vi đang nghị sự với mấy vị phụ tá, nghe được Lâm Y

gọi mình, lập tức chạy về hậu nha, hỏi. “Nương tử tìm ta có chuyện gì?”.



Lâm Y nói. “Em chỉ hỏi chàng một chút thôi, không làm trễ nãi công vụ của chàng đâu.

Tỳ nữ ngày đó Vương hàn lâm tặng, em gọi người môi giới tới bán có được

không?”.



Trương Trọng Vi nói. “Nay ta và Vương hàn lâm không còn liên can, bán thì bán thôi, nhưng sao bây giờ đột nhiên nhớ tới chuyện này?”.



Lâm Y mặt đỏ đáp. “Ban nãy mẫu thân có nói, mà em quên lửng đi mất”.



Trương Trọng Vi mỉm cười. “Em có bầu, khó tránh khỏi mệt mỏi, quên một hai việc có sao đâu”. Nói xong cúi đầu hôn lên má nàng một cái, rồi lại quay về tiền nha.



Lâm Y nghĩ đến Điền thị lẻ loi một mình vào kinh, không ai hầu hạ, vừa vặn

bán tỳ nữ kia đi, đổi lại mua một tiểu nha hoàn đến. Nàng cho người đi

mời người môi giới, nói rõ ý định, người môi giới nghe nói phu nhân tri

huyện muốn chiếu cố việc làm ăn nhà mình, cảm thấy nở mày nở mặt, lập
ngoài, bảo rằng muốn phòng ngừa sự ngoài ý muốn, vội vàng chạy một

chuyến mới quay lại.



Hơn nửa ngày, Điền thị ngồi kiệu đến cửa, Lưu Hà dẫn theo Lưu Vân và người hầu đón cô ta vào đại sảnh gặp Dương thị,

Tiểu Khấu tử ra viện sau mời Trương Trọng Vi và Lâm Y đến.



Lúc vợ

chồng Trương Trọng Vi đi vào, Điền thị đang quỳ giữa nhà, khóc lên khóc

xuống. Lâm Y lấy làm lạ, cô ta vừa bị cướp xong, lại mới đi đường xa

tới, muốn khóc thì cũng ngồi khóc chứ sao lại quỳ? Lưu Vân muốn lấy lòng phu nhân đương gia, liền lặng lẽ nói cho Lâm Y. “Gia đinh nhà họ Lí vốn muốn hộ tống, Tam thiếu phu nhân lại vì tiết kiệm chi tiêu trên

đường nên cự tuyệt, tự mình lên thương thuyền vào kinh. Trên đường thì

không sao, lúc sắp vào kinh thành, đi ngang chỗ hoang vu bị người ta

đánh cướp. Đại phu nhân tức giận Tam thiếu phu nhân làm việc ngu xuẩn,

thế này mới phạt quỳ, không cho phép đứng lên”.



Lâm Y nghe

xong cũng sinh một bụng lửa giận, Điền thị đúng là ngu ngốc, chẳng trách Dương thị mãi không thích cô ta. Nếu lần này cô ta thất thân cho kẻ

cướp coi như mất hết, cho dù không tính cho mình cũng nên ngẫm lại thanh danh nhà họ Trương chứ.



Lâm Y ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt Trương

Trọng Vi rét lạnh, hẳn cũng đang giận lắm. Vợ chồng hai người không lên

tiếng giải vây, Điền thị phải quỳ tiếp, khóc nấc không ngừng.



Dương thị bị cô ta khóc cho đau đầu, kêu Lưu Hà đến xoa huyệt thái dương, lại cho lui những người không liên quan, hỏi Trương Trọng Vi. “Quan hệ của con với phủ doãn Khai Phong phủ như thế nào?”.



Trương Trọng Vi đáp không trúng câu hỏi. “Con đã sai người đưa bái thiếp đi, bắt được kẻ cướp nhất định trị đúng trọng tội”.



Dương thị vui mừng gật đầu, nói. “Rốt cuộc đã lên làm tri huyện, con làm việc khéo léo hơn nhiều lắm”.



Lâm Y nghe như lọt vào màn sương, cảm thấy bọn họ đang giao tiếp bằng mật

hiệu, liền lặng lẽ kéo kéo tay áo Trương Trọng Vi, nhỏ giọng cầu giải

thích. Trương Trọng Vi thì thầm. “Cũng không có gì, chính là thông

báo phủ doãn, bắt được kẻ cướp không cần khách khí, cứ đánh cho chết.

Việc này rốt cuộc có nhơ cho thanh danh Điền thị, không thể truyền ra”.



Lâm Y hiểu, mấy tên cướp kia hơn phân nửa là không thể sống sót ra khỏi cổng Khai Phong phủ.