Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 233 : Thanh Miêu đánh người

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Dương thị có việc muốn hỏi Điền thị, lại e ngại có Trương Trọng Vi là đàn ông ở đây, mới lấy cớ Lâm Y bụng lớn dễ mệt, để Trương Trọng Vi dìu nàng về phòng nghỉ ngơi. Đợi trong sảnh chỉ còn bà và Điền thị, bà mới

lên tiếng hỏi. “Áo cô bị xé rách, còn có ai thấy?”.



Điền thị đưa tay lên ôm ngực, hai gò má ửng đỏ, đáp như tiếng muỗi kêu. “Lúc Thì ân nhân cứu con đã thấy”.



Dương thị điên tiết, đập mạnh xuống bàn rầm một cái, chén trà nẩy rớt xuống

mặt đất vỡ nát, khiến Điền thị sợ tới mức tái xanh mặt mày. Dương thị

hung hăng nhìn chằm chằm Điền thị, hối hận. “Nếu lúc trước biết

ngươi làm việc ngu si như vậy, sẽ không bao giờ cưới cô vào cửa, xung hỉ không được, đổi lại biến nhà họ Trương thành một trò cười”.



Điền thị trong lòng còn giấu cây quạt, định cãi lại, Dương thị đã gọi Lưu

Hà, sai cô ta đưa Điền thị vào gian đông sương phòng đầu tiên, từ rày về sau, không được bước ra khỏi phòng nửa bước, một ngày ba bữa tự có

người bưng vào phòng cho ăn.



Điền thị bị giam lỏng, nghe tin cả

người như nhũn ra, sao còn dám nhắc tới cây quạt, vội ngậm miệng nín

thinh. Một mình Lưu Hà không kéo nổi cô ta đi, lại gọi Lưu Vân và Tiểu

Khấu tử đi vào, ba người đồng tâm hợp lực kéo cô ta vào đông sương

phòng, khuyên nhủ. “Tam thiếu phu nhân, cô là người thủ tiết, ra

ngoài hay không ra ngoài cũng giống nhau thôi, cô nhìn phòng này đi, là

Nhị thiếu phu nhân tự mình dẫn người lo liệu, mọi thứ đều đầy đủ hết, cô cứ an tâm ở đây ăn chay niệm Phật”.



Khuyên giải nghe vào tai Điền thị giống như đổi vị, vừa cảm thấy bị chế nhạo, vừa cảm thấy bị

móc mỉa, nhịn không được gục xuống bàn gào khóc.



Lưu Hà và đám người ra khỏi phòng khoá cửa lại, nhắc nhở. “Tam thiếu phu nhân, có khóc thì khóc nhỏ chút, bằng không bị Đại phu nhân nghe được, lại tống cô về quê bây giờ”.



Điền thị nghĩ trong bụng, nếu sớm biết tình cảnh như thế này, thà ở một mình ở quê cũ còn hơn. Nghĩ đoạn, cô ta lại càng tăng âm lượng khóc lớn hơn.



Lưu Hà nghe được nhăn mày, lại sợ Dương thị trách tội, vội đi vào đại sảnh, nói. “Đại phu nhân, nô tỳ đi khuyên nhủ Tam thiếu phu nhân?”.



Lưu Vân nói thầm. “Có gì mà khuyên, trực tiếp nhét giẻ vào miệng là xong”.



Lưu Hà quăng một cái tát vào mặt Lưu Vân, mắng. “Tam thiếu phu nhân là chủ nhân, nô tỳ như cô dám lắm miệng?”.



Lưu Vân ấm ức, định biện bạch, Dương thị lạnh lùng liếc cô ta một cái, nói. “Nha hoàn không biết tôn ti, đáng đánh”.
Hai người nói chuyện chỉ cách một ván cửa, làm sao cản hết âm thanh, Điền

thị nghe không sót chữ nào, vừa xấu hổ vừa không cam tâm, cơm cũng nuốt

không trôi, đau khổ gục xuống bàn khóc nửa ngày. Mắt thấy đồ ăn đều đã

lạnh, cô ta còn chưa động đũa, đang định gọi tiểu nha hoàn tới nhận, lại nghe bên ngoài có tiếng người loáng thoáng nói chuyện, lặng lẽ đẩy hờ

khung cửa sổ, thì ra là tiểu nha hoàn Quế Hoa do Lâm Y mua cho Điền thị

đang hỏi Thanh Miêu. “Tỷ tỷ, Thì đại quan nhân không phải mới đi ư, sao bây giờ lại tới nữa?”.



Thanh Miêu mặt có vẻ kích động, vội vàng trả lời. “Không phải tự mình đến, là sai người đến”.



Quế Hoa lại hỏi. “Sai người đến làm chi?”.



Thanh Miêu giống như rất vội, mất kiên nhẫn nói. “Làm sao chị biết, tự đi hỏi thăm đi”. Nói xong liền chạy hướng viện sau.



Điền thị nghe được là người nhà họ Thì tới, lòng tràn đầy vui mừng, ngoắc

gọi Quế Hoa đi vào, rút trên tóc ra một cây trâm ngọc lưu ly, nhét vào

tay Quế Hoa, sai đi tìm hiểu tin tức.



Quế Hoa nhận trâm, giấu vào tay áo, chạy tới nhĩ phòng hỏi gia đinh mấy câu, trở về nói cho Điền thị. “Tam thiếu phu nhân, nhà họ Thì khiển bà mối tới”.



Điền thị không tin được lỗ tai mình, hỏi ba lần mới khẳng định, siết chặt

lấy quạt tròn, muốn đi gặp Dương thị lại ngượng ngùng, đành phải ngồi

trong phòng nhẫn nại chờ.



Lại nói tới Thanh Miêu chạy vội hướng viện sau, gấp gáp tìm được Lâm Y, quỳ xuống sàn, kêu lên. “Nhị thiếu phu nhân cứu em”.



Lâm Y lắp bắp kinh hãi, vội hỏi xảy ra chuyện gì.



Thanh Miêu khóc ròng. “Em lỡ tay ném đá trúng trán Thì đại quan nhân, trốn ra ngoài, ban nãy vừa

về liền nghe gia đinh báo nhà họ Thì phái người tới, chắc là tới tìm em

tính sổ”.



Trương Trọng Vi đi từ ngoài vào trong, vừa nghe được câu này liền kinh ngạc nói. “Thì ra vết thương trên trán Thì Côn là không phải vấp té mà là ngươi ném vỡ đầu người ta, đúng là to gan quá”.



Thanh Miêu bị chàng trách cứ, khóc càng to hơn, cũng kiên trì giải thích. “Anh ta nói năng khinh bạc, lại định mưu đồ gây rối, nô tỳ chỉ tự vệ thôi…”.