Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 235 : Nghe lén bên tường
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Nếu không thể gả vào nhà họ Thì, cô ta biết tìm nhà nào nữa đâu, đây
là nước cờ duy nhất. Điền thị khóc khóc, ánh mắt lại trở nên sáng hơn,
trong lòng đã có tính toán.
Quế Hoa thu dọn bát đũa chuẩn bị rời đi, Điền thị gọi lại hỏi. “Ban nãy những lời ta nói cho ngươi, ngươi sẽ không nói cho Đại phu nhân chứ?”.
Quế Hoa dừng chân, nói. “Tam thiếu phu nhân nghĩ nô tỳ là loại người gì, nô tỳ đã theo thiếu phu
nhân thì chính là người của thiếu phu nhân, sao có thể đến lộng bàn thị
phi với Đại phu nhân”.
Điền thị
nghe vậy, âm thầm cao hứng, mở rương quần áo ra, lấy một đôi vòng tay
bằng bạc bản thân trân quý đã nhiều năm, tròng vào tay Quế Hoa. Quế Hoa
giật mình hỏi. “Tam thiếu phu nhân, nô tỳ sẽ không nói loạn, thiếu phu nhân làm vậy để làm gì?”.
Điền thị nắm chặt tay Quế Hoa, khẩn cầu. “Những ngày cay đắng như thế này ta không muốn sống nữa, cầu ngươi giúp ta một phen”.
Quế Hoa sinh lòng thương hại, nói. “Tam thiếu phu nhân, nô tỳ là nha hoàn của thiếu phu nhân, giúp ngài là đương nhiên, có gì cần phân phó ngài cứ nói là được”.
Điền thị mừng rỡ, ghé lỗ tai nói mấy câu. Quế Hoa tuy chỉ có mười ba mười
bốn tuổi, nhưng rốt cuộc đã học qua quy củ, hiểu được nặng nhẹ, nghe kế
sách của Điền thị xong, chần chừ. “Tam thiếu phu nhân muốn tái giá, trực tiếp nói cho Đại phu nhân là được, sao lại lén gặp gỡ đàn ông xa lạ?”.
Điền thị liên tục xua tay, nói. “Trăm ngàn không thể để Đại phu nhân biết tái giá là chủ ý của ta, phải để
nhà trai chủ động nhắc tới, ta lại giả bộ từ chối khéo một phen, chuyện
này liền vẹn tròn”.
Quế Hoa tuy cảm thấy Điền thị đáng
thương, nhưng nghe lời này không biết tại sao trong đầu lại vang lên một câu ‘kỹ nữ mà đòi bia trinh tiết’, vội vàng lắc lắc đầu xoá tan ý tưởng kì quái đó.
Điền thị thấy Quế Hoa lắc đầu, còn tưởng rằng cô nàng không chịu, cắn răng nói. “Chờ sự thành, ngươi muốn gì mà không được, sẽ không quên công của ngươi”.
Quế Hoa cho rằng việc này trọng đại, không chịu đồng ý, nhưng lại tiếc đôi
vòng bạc đã mang lên cổ tay, liền giả ý có lệ Điền thị. “Nô tỳ còn không biết Thì đại quan nhân ở đâu nữa là, chậm rãi tìm cơ hội ra ngoài, Tam thiếu phu nhân chớ gấp”.
Điền thị lòng gấp như lửa đốt, lại sợ thúc giục Quế Hoa quá mức sẽ khiến cô ta nói lỡ miệng, đành phải nhẫn nại. “Trễ chút cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói ra ngoài, bằng không tính mạng ta và ngươi đều gặp nguy”.
Thanh Miêu lau nước mắt, quỳ xuống, định cảm tạ Lâm Y, lại sợ bên trong nghe thấy, đành phải dập đầu hai cái, đứng lên
đỡ Lâm Y về nội viện.
Bên trong thư phòng, Thì Côn mừng rỡ như
điên, quỳ gối tạ Trương Trọng Vi, chuẩn bị về nhà lo liệu sính lễ, nhưng còn chưa ra cổng, đã bị một tiểu nha hoàn ngăn cản, nhìn kĩ thì ra
chính là nha đầu ban nãy thấy anh ta liền bỏ chạy. Nha đầu kia đúng là
Quế Hoa, phụng mệnh Điền thị đến mời Thì Côn đi vào gặp gỡ. Thì Côn cảm
thấy hoang đường, một người đàn ông sao có thể tuỳ tiện đi gặp quả phụ,
mới dối xưng rằng bản thân có việc bận, xoay người bước đi.
Thật ra Điền thị đang đứng tránh ở sau góc tường, thấy anh ta bước đi, vội lên tiếng gọi. “Thì đại quan nhân”.
Thì Côn lắp bắp kinh hãi, vội đưa mắt nhìn tứ phía. Điền thị có Quế Hoa thông khí, lớn mật nói. “Lần trước ít nhiều có Thì đại quan nhân cứu giúp, vẫn chưa có cơ hội cảm
tạ, ở đây ta có một túi thơm xem như lễ tạ, mong rằng Thì đại quan nhân
chớ ghét bỏ”.
Thì Côn không phải thiếu niên chưa biết gì, vừa nghe liền hiểu Điền thị tâm ý, không khỏi nhíu mày. “Thì mỗ không thiếu túi thơm, Điền phu nhân tự dùng đi”.
Thì Côn thích cô gái kiên trinh tự trọng như Thanh Miêu, anh ta chướng mắt
phụ nữ tự mình đa tình dán lên người khác, nói chuyện không khỏi tỏ ra
khinh thường hèn mọn. Điền thị nghe xong không hiểu như thế nào, nếu Thì Côn vô tình với cô ta, tại sao lại tặng quạt cho cô ta? Cô ta vốn là
người nhát gan sợ phiền phức, nhưng vì chấp niệm muốn tái giá, liền
quyết tâm liều một phen, mới hỏi Thì Côn để giải toả nghi hoặc của mình.
Thì Côn đã sớm quên mất cây quạt kia, nghe cô ta đề cập bỗng nhiên sựt nhớ, quạt tròn đó vốn dĩ đưa tặng Thanh Miêu, bởi vậy ở nơi kín đáo còn khắc một chữ Thì. Anh ta nghĩ tới đó, hoảng hốt, nếu chữ khắc bị người ta
phát hiện, hiểu lầm anh ta và Điền thị tư thông thì sao? Nhìn bộ dáng
Điền thị, hẳn là ước gì có liên quan tới anh ta, chi bằng nghĩ cách lừa
lấy lại cây quạt.
Thì Côn vì cố kỵ, không dám cự tuyệt Điền thị
dứt khoát, lại càng không dám ở lâu, mới thay đổi gương mặt tươi cười,
trấn an Điền thị mấy câu, bảo rằng ở đây khó mà nói được, ngày sau rảnh
rỗi lại tới gặp cô ta.