Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 236 : Chuyện to hoá nhỏ

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Điền thị cũng sợ bị người ta nhìn thấy, đành phải nước mắt lưng tròng không nỡ lìa xa nhìn Thì Côn đi rồi.



Thì Côn về nhà, thở dài thở ngắn, tuỳ tùng hỏi. “Trương tri huyện không chịu thả người?”.



Thì Côn lắc đầu. “Trương tri huyện chỉ nói sẽ hỏi ý phu nhân, việc này hơn phân nửa là chuẩn”.



Tuỳ tùng ngạc nhiên. “Đã chuẩn rồi, vậy lão gia không vội chuẩn bị sính lễ đi, ngồi đây phát sầu làm chi?”.



Ngày ấy cứu Điền thị, tuỳ tùng cũng ở đó, bởi vậy Thì Côn không gạt hắn, kể

lại Điền thị cố ý giữ cây quạt, sau đó hao tâm tổn trí cân nhắc làm sao

trộm lại được. “Ta định mua chuộc nha hoàn hầu hạ Điền phu nhân trộm quạt đem ra, nhà ngươi thấy sao?”.



Tuỳ tùng lấy làm lạ, nói. “Cây quạt kia là lão gia hảo tâm cho Điền phu nhân mượn che chắn, nếu lúc

cho mượn là chính đại quang minh, vì sao lúc đòi lại phải lén lút?”.



Đúng là ngoài cuộc sáng suốt trong cuộc u mê, Thì Côn vỗ đùi cái bép, kêu lên. “Đúng là ý này, không uổng lão gia nuôi ngươi”. Anh ta lập tức sai tuỳ tùng mài mực, trải giấy viết thư, lúc đề bút,

cảm thấy không thể nhắc tới chuyện Điền thị bị lộ cảnh xuân, bằng không

hỏng mất danh tiết, còn liên luỵ bản thân mình, mới ghi rằng vì Điền thị giống như cảm nắng nên mới cho mượn quạt tròn quạt gió. Quạt vốn là vật nhỏ, không cần đòi lại, nhưng cây quạt này do tộc trưởng mới mua cho

Thì Tam, chuẩn bị tặng hôn thê, cuối chuôi quạt có khắc chữ Thì, vì

tránh để người ta hiểu lầm, Thì Côn mới cố ý viết thư, mong nhà họ

Trương trả lại.



Thì Côn viết thư xong, cười nhìn tuỳ tùng. “Thì Tam, lôi ngươi ra làm nguỵ trang, chớ trách chớ trách”.



Tuỳ tùng cũng biết chữ, nhìn cười. “Nô tài trách lão gia gì đâu, nói không chừng nhà họ Trương đọc thư xong muốn cảm ơn, lại thưởng nô tài cũng nên”.



Thì Côn bỏ thư vào phong bao, dán kín, giao cho tuỳ tùng đưa đi, bản thân cao hứng hớn hở đi trù bị sính lễ.



Hai nhà cùng ở ngay huyện Tường Phù, khoảng cách không xa, chưa đầy canh

giờ, thư đã đến tay Dương thị, bà đọc qua xong, sai người gọi Điền thị

tới, hỏi. “Ngày đó cô vào kinh, trong tay có cầm quạt tròn, nay ở nơi nào?”.



Điền thị không biết Dương thị muốn làm khó dễ, ngày đêm mang theo quạt tròn, nghe vậy liền lấy ra, nói. “Chính là nó, sao Đại phu nhân lại hỏi về nó?”.


tới nhà, nô bộc đều ra bái kiến, miệng răm rắp gọi phu nhân, không hề

chậm trễ. Người ngoài biết cô là em gái phu nhân tri huyện, gọi cô là

Lâm phu nhân, tôn trọng vô cùng. Ngay cả con trai của Thì Côn, vì mẹ kế

có thân phận cao, cũng phá lệ kính trọng, Thanh Miêu lại thiện tâm, đối

xử với thằng bé như con ruột, chưa đầy mấy ngày đã dỗ thằng bé gọi mẹ

không ngừng.



Thì Côn cưới được nương tử vừa lòng đẹp ý, không muốn ra khỏi cửa, ba ngày sau liền chủ động dâng hết sổ sách trong nhà, nhìn Thanh Miêu gẩy bàn tính làm vui. Mắt thấy ngày đi xa tới gần, anh ta

luyến tiếc Thanh Miêu, nghĩ dù sao nương tử giỏi giang như vậy, cùng

nàng lên thuyền du sơn ngoạn thuỷ, hai vợ chồng đi thu tiền nợ chung.



Hiệu suất làm việc kinh người khiến Lâm Y không kịp hoàn hồn, trong lòng hơi vắng vẻ, nhưng cứ nghĩ tới Thanh Miêu có phúc hưởng tuần trăng mật thì

lại cao hứng thay cho cô, rồi cũng hâm mộ không thôi.



Trương Trọng Vi nghĩ không ra, chỉ là ra ngoài du ngoạn một chuyến thôi, có gì đáng hâm mộ, mới nói. “Lúc chúng ta vào kinh cũng đi đường mấy tháng, vừa có núi, vừa có sông, cũng giống vậy mà?”.



Lâm Y hận chàng không hiểu phong tình, thu nắm đấm đánh chàng, hờn dỗi. “Chàng đầu gỗ này, đó là chạy đi, sao lại đánh đồng với trăng mật”.



Trương Trọng Vi chỉ biết trăng sao, sao hiểu được trăng mật, bị đánh oan, lại e sợ nương tử có thai, không thể tránh, ra vẻ tội nghiệp cầu xin tha thứ. “Em muốn hưởng trăng mật, ta làm cho em”.



Làm được? Lâm Y ngạc nhiên, nhưng cũng thả chàng đi. Trương Trọng Vi xuống bếp chỉ huy

thím Dương bỏ mật vào bột mì, làm một đĩa bánh trung thu hình trăng theo kiểu Đại Tống bưng lên cho Lâm Y.



Lâm Y thấy, ôm bụng cười không dứt. “Trăng… mật rất khá”.



Trương Trọng Vi đắc ý. “Nương tử, trăng mật của ta thế nào, có tốt hơn của Thì Côn không?”.



Lâm Y cười ha ha, liên tục “Ai u”, nói. “Tốt, tốt hơn nhiều… Trăng mật của chàng quả thực trước chưa ai có, sau này càng không”.



Trương Trọng Vi được khen, tự nhận là hơn hẳn Thì Côn, hoa tay múa chân vui

sướng, đùa giỡn cho Lâm Y vui, chọc nàng cười thoải mái.



Hai vợ chồng đang đùa giỡn vui vẻ, chợt nghe viện trước có tiếng Quế Hoa kêu lên thất thanh. “Nguy rồi, Tam thiếu phu nhân thắt cổ!”.