Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 239 : Vẫn có lưu luyến
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Đúng là đã lâu chưa gặp Lí Thư, Lâm Y cũng có chút nhớ, dù sao cô và
Điền thị cũng từng là chị em bạn dâu một đoạn thời gian, Điền thị tái
giá nên đi thông báo một tiếng, nàng chuẩn bị quà đến thăm hỏi Lí Thư.
Lí Thư vẫn ở căn nhà cũ, thêm hai gia đinh gác cửa, cổng lớn cũng đóng
chặt, chờ Lâm Y cho người thông truyền mới mở ra, thím Chân đón cỗ kiệu
dừng ngay sân nhà, đỡ Lâm Y xuống, xin lỗi nói. “Lâm phu nhân chớ trách nghênh đón chậm trễ, chỉ vì Lí nương tử nhà chúng tôi sống một mình mới thường xuyên phải đóng cửa”.
Lâm Y nghe cách gọi của thím Chân khác xưa, hẳn là vì Lí Thư cứng cỏi, không khỏi sinh lòng kính nể.
Lí Thư đứng đón ở cửa phòng, trước hành lễ chào Lâm Y, miệng gọi phu nhân tri huyện. Lâm Y vội đáp lễ, sẵng giọng. “Chị cũng trêu ghẹo em?”.
Lí Thư cười nói. “Tính tình em chị hiểu, nhưng không thể thất lễ, bằng không bỗ bã quen đi”.
Lâm Y dắt tay cô vào phòng. “Chị cứ gọi em là Tam nương, em gọi chị là Thư tỷ tỷ, nếu không nghe em, em bỏ về đấy”.
Lí Thư theo nàng, gọi tiếng “Tam nương”, sai người dâng trà, lại cho người bế Trương Tuấn Hải tới chào thím. Lâm Y ôm Trương Tuấn Hải, nhìn thằng bé tay chân mũm mĩm như ngó sen, yêu
cực kì, liên tục khen ngợi Lí Thư nuôi con mát tay. Lí Thư thở dài. “Không biết Tuấn Minh nay ra sao? Tuy thằng bé không phải ta sinh ra, nhưng cũng dưỡng dục một hồi, thật là nhớ nó”.
Lâm Y nói. “Nếu nhớ Tuấn Minh, sao chị không tới thăm, huyện Tường Phù cách kinh thành không xa, coi như đi giải sầu vậy”.
Lí Thư lắc đầu. “Nói vậy thôi, nếu gặp thật, ai biết là giải sầu hay thêm bực”.
Lâm Y nhớ tới cổng chính đóng chặt, lo lắng có người tới gây sự khi dễ quả
phụ cô độc, liền ôm Trương Tuấn Hải đưa cho bà vú, hỏi Lí Thư tình hình
hai mẹ con gần đây. Lí Thư chỉ vào Trương Tuấn Hải, cười nói. “Đây là cháu ruột tri huyện đại nhân, ai dám tới ăn hiếp chúng ta? Chị đóng cửa chẳng qua là đề phòng thị phi thôi”.
Nếu thật là thế, Lâm Y cũng cười, chờ uống xong ngụm trà, lại kể chuyện
Điền thị tái giá cho Lí Thư biết, xưng rằng trong nhà chẳng ai lý giải
nổi cách nghĩ của Điền thị. Lí Thư không đồng tình, nói. “Nhà chị,
các cô em gái thiếp sinh ai mà chẳng khăng khăng làm thiếp nhà giàu
quyết không làm vợ nhà nghèo. Em ngẫm lại đi, Điền thị xuất thân hàn vi, không gả vào nhà họ Trương cũng mệnh làm thiếp thôi, mẹ cô ấy nỡ đưa
con mình đi xung hỉ chẳng lẽ không nỡ đưa làm thiếp?”.
còn phu nhân huyện uý lại là người thẳng tính, tuy người như vậy dễ giao thiệp hơn, nhưng tính tình đó xã giao với các phu nhân khác chẳng phải
sẽ liên tục chịu thiệt?”.
Trương Trọng Vi không thấy gì lạ,
hai vị phu nhân tính tình hệt như phu quân nhà bọn họ, chủ bộ Tường Phù
là quan biên thư trong huyện nha, chuyên môn phụ trách xử lý văn thư,
tính tình khéo đưa đẩy lõi đời; mà huyện uý phụ trách trị an, vũ dũng có thừa, trí tuệ không đủ.
Hai vợ chồng đang nhàn thoại, thím Dương
bẩm báo Dương thị đã về, mới đi ra ngoài nghênh đón, hỏi han tình hình
dâng hương lễ Phật. Dương thị tinh thần rất tốt, cười nói. “Ta cầu cho hai con hai xăm, đều là đại cát”.
Lâm Y tuy không tin xăm quẻ, nhưng đại cát ai cũng vui, hỏi kĩ thì ra cầu
cho Trương Trọng Vi được xăm thăng tiến, còn cho nàng được xăm thêm con
trai. Mọi người nghe qua Dương thị kể lại đều vui mừng vì đây là điềm
may, mặt người nào người nấy đều mang cười.
Hàn huyên một lúc,
Trương Trọng Vi đứng dậy, ra trước làm việc tiếp; Dương thị giữ Lâm Y
lại nói chuyện tiếp. Không ngờ Trương Trọng Vi vừa ra cửa liền quay lại, theo sau còn có Trương Bá Lâm và Phương thị.
Lâm Y vội đứng dậy mời bọn họ vào đại sảnh ngồi xuống, cười. “Thím và Đại ca hôm nay rảnh rỗi?”.
Phương thị không trả lời nàng, lại nói. “Chúng tôi vừa mới tiến hậu nha, liền gặp phu nhân chủ bộ và phu nhân
huyện uý, bọn họ đưa nha hoàn tới cho cô, sao cô không nhận?”.
Lâm Y thấy kì quái, sao Phương thị lại quen hai người kia, quay sang Trương Bá Lâm mới chợt nhớ chủ bộ và huyện uý đương nhiệm chính là đồng nghiệp ngày xưa của Trương Bá Lâm, phu nhân bọn họ Phương thị đương nhiên nhận ra.
Dương thị nghe Phương thị hỏi xong mới biết chuyện, bà cho
rằng Lâm Y xử lý rất tốt, nha hoàn nhà khác đưa tới đều là tai mắt,
không thể lưu lại, mới trả lời Phương thị thay Lâm Y. “Nhà chúng ta có nha hoàn để sai sử, không cần người khác đưa tới”.