Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 240 : Hoàn toàn tỉnh ngộ
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Phương thị nhìn ngó tứ phía, nghi ngờ nói. “Thanh Miêu gả người, lại không mua thêm ai mới, các người lấy đâu ra nha hoàn sai sử? Còn không đông người bằng nhà chúng ta”.
Dương thị không tiếp lời bà ta, gọi gàng dứt khoát hỏi. “Đã gần chạng vạng, thím tới giờ này chắc là có chuyện?”.
Phương thị còn vô số lời muốn nói, lại bị câu này cắt đầu héo rũ, lùi về ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua Trương Bá Lâm.
Trương Bá Lâm đành phải đứng dậy, nói rõ ý đồ đến, thì ra là Nhị phòng không có nguồn thu nhập, lại đông người, tình thế trứng chọi đá, đặc biệt đến vay tiền Đại phòng.
Dương thị nhớ tới Đại phòng bọn họ cũng từng không có nổi cơm bỏ bụng, là Trương Lương tiếp tế cháo, tuy lúc ấy cũng không thiếu nói lời cạnh khoé, nhưng tốt xấu cũng coi như chịu ơn bọn họ, vì thế không làm khó dễ, chỉ hỏi bọn họ muốn mượn bao nhiêu.
Trương Bá Lâm không ngờ Dương thị đồng ý sảng khoái như vậy, sửng sốt rồi mới trả lời. “Mặt dày mượn bá mẫu mười quan, nếu không có thì năm quan cũng tốt rồi”.
Phương thị nói thầm. “Đệ đệ con nay làm tri huyện, đương nhiên là có mười quan”.
Dương thị hảo tâm hỗ trợ, nhưng không chấp nhận nổi nghe những câu kiểu này, lạnh mặt nói. “Vừa mua nha hoàn, tiền cũng hạn chế, thật đúng là chỉ có năm quan”.
Trương Bá Lâm thấy Dương thị rõ ràng muốn cho mượn mười quan, bị Phương thị lắm miệng liền rút thành năm quan, trong lòng thật sự là vừa tiếc vừa oán. Anh ta sợ Phương thị lại tiếp tục bép xép hỏng việc, vội nói. “Năm quan thì năm quan, chờ cháu mưu được chức quan lãnh bổng lộc, nhất định hoàn trả bá mẫu”.
Dương thị chỉ ghét Phương thị thôi, không phải khắt khe con cháu trong nhà, mới nói.“Người một nhà, không vội, chậm rãi trả thôi”. Vừa dứt lời, gặp trên mặt Phương thị hớn ha hớn hở, sợ bà ta quỵt nợ, mới bổ sung thêm một câu. “Thím thiếu nợ chín mươi quan tôi còn chưa nói gì, năm quan chỉ là việc nhỏ”.
Phương thị lập tức quay trở về vẻ mặt mướp đắng, mím môi không lên tiếng.
Lâm Y vội kéo chàng lại. “Đại ca đã say không ra hình người nữa rồi, chàng gấp gáp gì chứ, hơn nữa việc này phải được La muội phu đồng ý đã đúng không? Dù sao thư quán cũng là của La muội phu dựng lên”.
Trương Trọng Vi nghe được, tỉnh táo lại, nói. “Em nói phải, nay thư quán cũng chỉ mười mấy đệ tử thôi, La muội phu dạy một mình là đủ, sao phải phân cho ca ca?”.
Lâm Y an ủi. “Cũng không biết chắc, có hai người sẽ thu thêm nhiều đệ tử hơn, thay phiên dạy học kiếm được gấp đôi không chừng”.
Trương Trọng Vi tươi cười trở lại, liên tục khen nàng lanh lợi, kiếm tiền giỏi. Dương thị nhìn vợ chồng hai người hoà thuận, trong lòng cũng vui vẻ, ba người nói nói cười cười, đã quên phiền não.
Qua một lúc, thím Dương vén mành đi vào, bẩm. “Đại phu nhân, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, Nhị phu nhân đòi về, bảo Nhị thiếu phu nhân chuẩn bị kiệu”.
Lâm Y còn chưa nói gì, Dương thị đã nhíu chặt mày lại. “Thím ta ngay cả cáo mệnh còn chưa có, tư cách gì ngồi kiệu quan, đúng là không biết điều”.
Lâm Y sợ Trương Trọng Vi xấu hổ, vội nói. “Nhà chúng ta không phải mới mua hai cỗ kiệu nhỏ bọc vải lam sao, cho bọn họ ngồi cái đó đi, nhưng Đại ca còn chưa tỉnh rượu, sao không cho anh ấy nằm thêm một lát?”.
Đang nói, Phương thị tự mình tìm tới, trước hỏi han Trương Trọng Vi say rượu đã tỉnh chưa, sau ra lệnh cho Lâm Y chuẩn bị kiệu quan.
Phương thị cũng sinh ra trong nhà có người làm quan, bảo bà ta không hiểu quy củ Lâm Y không tin, hẳn là mượn được tiền rồi, dũng khí tăng lên, muốn gây sự. Trương Trọng Vi ở đây, nàng nể mặt quan nhân, không muốn khắc khẩu với Phương thị, liền xả dối.“Thím, kiệu quan làm không tốt, sút chỉ, cháu dâu vừa cho người nâng đi sửa, còn chưa mang về, hôm nay thím chịu khó ngồi kiệu nhỏ trong nhà được không?”.
Nàng vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho thím Dương, thím Dương liền kéo tay Phương thị ra ngoài, nói. “Nhị phu nhân, hai cỗ kiệu nhà chúng ta là mới tinh đó nha…”.