Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 256 : Vụ án kinh ngạc
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Điền thị đến Đại phòng một chuyến xong, tất cả mọi người đã rõ ràng sự việc : Lâm nương tử tuy không phải trốn nô của Phương thị, nhưng là trốn nô của nhà họ Cổ. Ngày hôm sau, Trương Trọng Vi đến tìm Phương thị, vẽ tranh mặt mũi người môi giới, mang theo cả tin tức đó tới phủ Khai Phong.
Phủ doãn Khai Phong nghĩ, có quan hệ ở giữa, nếu bắt được Lâm nương tử, tương đương phá được hai vụ án, năm sau khảo hạch chiến tích, thể diện cũng tăng cao, vì vậy nhiệt tình phát nhân thủ nhiều hơi, lùng khắp kinh thành bắt Lâm nương tử và người môi giới, từng cổng thành ra vào cũng không buông tha.
Lâm nương tử và người môi giới đều là nữ lưu, có thể chạy đi đâu được, dưới sự truy lùng cường độ cao như vậy, rất nhanh đã bị bắt quy án. Trên thực tế, hai người này căn bản không muốn chạy, lúc quan sai tóm được Lâm nương tử, cô ta đang ở cửa hàng đo may váy áo, chuẩn bị làm bộ đồ mới, còn người môi giới đang ngồi ở nương tử điếm ven đường, uống rượu ăn thịt.
Phủ doãn nghe hồi báo, kinh ngạc lắm, vỗ mộc kinh đường cái rầm hỏi hai người quỳ bên dưới. “Các ngươi thật là to gan, đã phạm pháp còn dửng dưng như không có việc gì!”.
Người môi giới và Lâm nương tử nhất định đã thông đồng khẩu cung trước, ứng đối hệt như nhau. “Đại nhân oan uổng, thiếp thân không biết phạm vào tội gì”.
Phủ doãn gặp bọn họ thề thốt phủ nhận, càng nổi cơn lôi đình, mệnh nha dịch đem tờ khế bán mình của Phương thị ra cho bọn họ xem, quát. “Các ngươi to gan lớn mật, dám lừa gạt cả gia quyến của mệnh quan triều đình”.
Lâm nương tử không nhìn khế, xưng. “Thiếp thân không biết chữ”.
Người môi giới bình thường giao thiệp với người ta, không dám xưng không biết, liền thoáng liếc qua, rồi nói. “Đại nhân, mặc dù trên đó có tiện danh của tôi, nhưng bút tích, dấu tay không phải của tôi. Nhất định là có người cố ý bắt chước hãm hại”.
Phủ doãn không tin, bắt bà ta viết chữ cả bằng tay trái tay phải, lại ấn thử dấu tay đối chiếu, thật đúng là không giống, phủ doãn thấy lạ, gọi sư gia đem tờ khế bán mình của nhà họ Cổ ra đối chiếu dấu tay của Lâm nương tử, quả nhiên trùng khớp.
Trong lòng phủ doãn đã sớm nhận định người môi giới và Lâm nương tử là kẻ lừa đảo, lúc này xuất hiện kết quả như vậy, khiến ông ta sợ ngây người. Chẳng lẽ tờ khế bán mình của Phương thị là do bà ta giả mạo? Phủ doãn không tin, bấy giờ Trương Bá Lâm đứng ngoài cửa xem xử án đã vọt vào trong, quỳ xuống kêu oan cho mẹ.
Phủ doãn đương nhiên thiên về phía nhà họ Trương, vì vậy hô bãi đường, gọi Trương Bá Lâm ra sau, nói. “Mọi việc phải căn cứ vào chứng cớ, bằng không bản quan có tin tưởng anh cũng vô dụng”.
Trương Trọng Vi thập phần cảm kích, tạ ơn không ngừng.
Âu Dương tham chính lên tiếng nói. “Lúc này có thể dụng hình là vì đối phương một kẻ là dân đen áo vải, một kẻ là trốn nô, nếu lần sau là người có thân phận, anh biết phải làm sao?”.
Ẩn ý đằng sau của Âu Dương tham chính vô cùng rõ ràng, bảo Trương Trọng Vi quản thúc người nhà ngu dốt, chớ tham món lợi nhỏ mà trúng kế lừa bịp thấp kém như vậy. Trương Trọng Vi nghe xong xấu hổ vô cùng, chỉ có thể thưa dạ, cáo từ đi ra. Phủ doãn bên kia chốc lát không thể có kết quả ngay được, nhưng Trương Trọng Vi vẫn ra phố mua ít lễ vật, giao thiệp với phủ doãn xong mới về nhà.
Chàng về đến nhà, Phương thị liền tỉnh, hỏi han chàng tình huống. Trương Trọng Vi rốt cuộc vẫn thiện tâm, không đành lòng kể cho bà ta nghe Âu Dương tham chính trách cứ, chỉ nói có quý nhân hỗ trợ, bảo bà ta an tâm. Vừa vặn Dương thị hay tin Phương thị tỉnh nên đến thăm, vừa lúc nghe được, lập tức tiếp lời. “Đã có quý nhân tương trợ, nhất định không xảy ra chuyện gì đại sự, thím về nhà đi thôi”.
Phương thị vẻ mặt cầu xin. “Đại tẩu thật là nhẫn tâm, em còn nằm trên giường Đại tẩu đã muốn đuổi đi”.
Dương thị vỗ trán, nói. “Là ta hồ đồ, thím mau nằm xuống an tâm dưỡng bệnh, tôi phái người vào thành báo tin cho Nhị đệ biết”.
Phương thị sợ quá vội cầu khẩn bà, nhưng Dương thị căn bản không nghe, ra ngoài gọi Trương Bá Lâm, nói. “Không phải bá mẫu nhẫn tâm, nhưng mẹ cháu bị bệnh, chuyện lớn như vậy ta không đam nổi, cháu mau về nhà báo tin đi”.
Trương Bá Lâm vừa nghe liền hiểu, Dương thị muốn mượn cơ hội này giáo huấn Phương thị một phen. Tuy trong lòng anh ta có oán Phương thị, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, nghe Dương thị nói xong, nội tâm ngũ vị tạp trần, Dương thị nói hợp tình hợp lý, không có chỗ nào sai, quan trọng hơn, bà là dâu trưởng, Đại Tống quan trọng lớn nhỏ cấp bậc lễ nghĩa, cho dù bà ra mặt giáo huấn Phương thị cũng không ai nói được nửa lời.
Thật ra Dương thị có rất nhiều người hầu, tùy tiện phái tới Đông Kinh truyền lời quá dễ dàng, nhưng bà cố tình muốn Trương Bá Lâm đi nói, chính là giữ cho Đại phòng trong sạch không liên can.
Trương Bá Lâm là người lý trí, mặc dù thấy Dương thị làm vậy trong lòng anh ta có chút khổ sở, nhưng cũng vô cùng bội phục, không hổ là người theo Trương Đống kinh qua mưa gió phong ba chốn quan trường mấy chục năm trời, phân định tình huống vô cùng rạch ròi, chỗ nên giúp thì nghiêm túc, chỗ lợi dụng được cũng tuyệt không nương tay.