Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 257 : Bị đuổi khỏi nhà
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Dương thị nói với Trương Bá Lâm xong, xoay người bước đi. Trương Bá Lâm còn muốn ở Tường Phù dạy học, phải dựa vào Đại phòng nhiều thứ, không dám không nghe lời, liền cưỡi ngựa tự mình về nhà một chuyến, nói cho Trương Lương, Phương thị bị bệnh ở tại Đại phòng, đêm nay khẳng định không về được.
Trương Lương lấy làm lạ, Phương thị lúc nào cũng khoẻ mạnh, sao nói bệnh là bệnh ngay? Ông ta ngăn Trương Bá Lâm đang vội vã bước đi, không cho rời khỏi, hỏi. “Rốt cuộc mẹ anh bị làm sao vậy?”.
Đầu tiên Trương Bá Lâm ấp úng, sau nghĩ lại, dù sao trong cha mẹ thể nào cũng sẽ phải đắc tội một người, nói thì đắc tội mẹ, không nói thì đắc tội cha, xét lợi hại được mất, vẫn là ổn định cha trước.
Trương Bá Lâm so đo một phen, quyết định kể mơ hồ chuyện Phương thị bị lừa, lên công đường suýt nữa bị vu hãm ngược cho Trương Lương nghe. Phương thị mắc mưu bị lừa, Trương Lương không thèm quan tâm, trong lỗ tai ông ta chỉ vọng đi vọng lại con số hai trăm quan, tận hai trăm quan!
Trương Bá Lâm nhìn sắc mặt Trương Lương không đúng, vội vàng đỡ ông ta ngồi xuống, bưng trà cho ông ta uống, lại vuốt ngực cho thuận khí.
Trương Lương hoãn hoãn, hỏi. “Hai trăm quan kia vay của ai?”.
Trương Bá Lâm đáp. “Mẹ nói là mượn Bát nương tử”.
Trương Lương nghe xong, đập nát chén trà, giận dữ gầm lên. “Phòng ở chúng ta đang trú ngụ cũng là mượn của Bát nương tử, bà ta còn dám vác mặt đi vay tiền, bây giờ nợ nần chồng chất, ai mà mặt dày mày dạn tiếp tục ở nữa?”.
Trương Bá Lâm cũng vì thế mà phát sầu, nhưng trước mắt chỉ có thể khuyên Trương Lương nghĩ thoáng ra, xưng rằng phủ doãn Khai Phong còn đang thẩm vấn người môi giới và Lâm nương tử, vụ án nhất định sẽ nhanh có tiến triển.
Trương Lương nghe ra ý tứ, hỏi. “Phủ doãn Khai Phong chịu hỗ trợ?”.
Trương Bá Lâm nói. “Là Trọng Vi cầu quý nhân trợ giúp”.
Trương Lương vốn thầm oán Trương Trọng Vi không chịu giúp Trương Bá Lâm mưu chức quan, nghe xong liền phai nhạt, cảm thán nói. “Rốt cuộc vẫn là ruột thịt, không đành lòng nhìn chúng ta hoạn nạn”.
Trương Bát nương cũng sốt ruột, không ngăn đón bà ta, thúc giục thím Nhâm theo sau hầu hạ.
Phương thị không chậm một bước, bôn chạy về nhà, quả nhiên ba gian phòng đã trống hoác, chỉ có gian bà ta ở còn một cái rương. Trước mắt bà ta biến thành màu đen, tuyệt vọng hơn cả chuyện Lâm nương tử, Trương Lương không cần bà ta, cuộc sống sau này phải làm sao bây giờ? Toàn bộ của hồi môn và gia cụ của bà ta đều đã đổi thành đồ cưới cho Trương Bát nương, chỉ còn mấy mẫu ruộng cạn không đáng tiền, còn ở tuốt quê cũ Tứ Xuyên xa xôi, không dùng được gì.
Nhà Trương Bát nương ở ngay gần đây thật, nhưng con trai còn đó, có lý nào lại bám vào con gái để dưỡng lão, quy củ ấy Phương thị vẫn nhớ. Vả lại con rể khó đối phó hơn con dâu, nếu thật sự đánh đuổi bà ta đi, bà ta cũng không có gì chống đỡ.
Phương thị nhìn căn phòng trống rỗng, hỏi thím Nhâm. “Chúng ta còn bao nhiêu tiền?”.
Thím Nhâm mặt nhăn như ăn tim sen. “Nhị phu nhân, phu nhân nói sai rồi, phu nhân nên hỏi là chúng ta có tiền hay không mới đúng”.
Phương thị sửa lại. “Vậy chúng ta có tiền không?”.
Thím Nhâm đáp. “Không có, Nhị phu nhân, phu nhân còn thiếu tôi hơn hai tháng tiền tiêu vặt chưa trả nữa kìa”.
Phương thị quăng cho bà ta một tát tai, cả giận. “Đã là lúc nào rồi còn nói với ta điều này, bọn họ chạy mất, sao bà không ngăn lại?”.
Thím Nhâm bụm mặt, ấm ức nói. “Bọn họ ngồi xe đi, tôi sao ngăn nổi”.
Phương thị thở dài, bắt đầu phát sầu, hai người bọn họ, trên người không có nổi nửa văn tiền, chưa nói ngày sau biết sống ra sao, trước mắt hôm nay buổi tối ăn cơm thế nào? Thím Nhâm không muốn đói bụng, cật lực giật dây Phương thị đến huyện Tường Phù nháo. Phương thị nghe xong, khẳng định quyết tâm. “Nói đúng, ông ta nói để ta ở Đông Kinh, ta liền phải ở Đông Kinh? Ta là nương tử ông ta cưới hỏi đàng hoàng về, ông ta đi đâu cũng không thể mặc kệ ta được”.
Thím Nhâm vui vẻ phụ hoạ, nói. “Nhị phu nhân, thừa dịp trời còn chưa tối, mau đi thôi, tôi ở nhà canh chừng”.