Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 259 : Kế sách mới
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lâm Y đã biết suy nghĩ của Trương Trọng Vi, không sợ, đẩy chàng một phen, thúc giục chàng ra ngoài gặp Phương thị, tiện thể vấn an dùm mình.
Trương Trọng Vi ra cửa viện, nhìn thấy Phương thị đang lo lắng đi qua đi lại như con thoi, hành lễ thỉnh an bà ta. Phương thị nói rõ ý định, bảo chàng đến trước mặt Trương Lương cầu xin dùm mình, xưng rằng một mình ở Đông Kinh quá mức đau khổ, hy vọng có thể đoàn tụ với người nhà.
Trương Trọng Vi miệng thì đồng ý, nhưng nói thêm. “Cháu nhất định sẽ nói với thúc thúc chuyện này, nhưng thúc thúc có đồng ý hay không, cháu không dám cam đoan”.
Phương thị rất tin tưởng chàng, nói. “Thúc thúc đang ở ké nhà cháu, đương nhiên phải nể mặt rồi”.
Cách một ngày sau, trong bữa cơm, Trương Trọng Vi thuận tiện nhắc Trương Lương về việc này, Trương Lương vừa thuê nhà mới, sắp sửa chuyển qua, không buồn ngẩng đầu lên nói. “Không thuê phòng trống cho bà ta ở”.
Qua mấy ngày, thím Nhâm thay mặt Phương thị đến hỏi thăm tin tức, Trương Trọng Vi thuật lại thái độ của Trương Lương, cũng nói cho hay Trương Lương và Trương Bá Lâm cùng mọi người đã thuê nhà mới chuyển đi rồi, về sau muốn tìm bọn họ thì đừng tới nhà Đại phòng nữa.
Trương Trọng Vi trước nay luôn có hiếu với Phương thị, thế mà nay cũng không hoan nghênh bà ta nữa, là ra làm sao? Thím Nhâm ngẩn người, cực không tình nguyện quay về. Bà ta làm sao hiểu được, Trương Trọng Vi bây giờ ghét nhất là nạp thiếp, tự chàng đã nghiệm ra chân lý thiếp thất khiến gia đình không yên, không phải Lâm Y bắt buộc chàng. Phương thị không nghe chàng khuyên, nhất định muốn nhét người vào phòng chàng, trong mắt chàng chính là muốn phá hư cuộc sống tốt đẹp chàng đang có, chàng nghĩ vậy cũng chẳng oan uổng cho bà già Phương thị là bao, chính bà ta muốn thế còn gì?
Đông Kinh, Phương thị nghe thím Dương hồi bẩm, cảm thấy tuyệt vọng. “Chẳng lẽ muốn ta đi cầu Đại phu nhân?”.
Dương thị luôn chướng mắt Phương thị, sao chịu giúp bà ta? Thím Nhâm cảm thấy đường này không lối vào, vì thế khuyên Phương thị. “Đại phu nhân ước gì Nhị phu nhân khốn khổ đâu, vỗ tay vui sướng còn không kịp, sao chịu giúp phu nhân? Còn chẳng bằng tự mình tính cách khác”.
Phương thị bây giờ không có chủ ý nào, nghe thím Nhâm nói xong, giống như bắt được khúc gỗ khi sắp chết đuối, vội hỏi. “Bà có cách gì khác?”.
Thím Nhâm không trả lời bà ta, mà hỏi câu khác. “Nhị phu nhân, theo phu nhân thấy, nếu Đại thiếu gia cầu xin Nhị lão gia cho phu nhân thì có bao nhiêu phần thắng?”.
Phương thị cẩn thận suy xét, nói. “Khẳng định có tám chín phần mười sẽ thành, ít nhất có trọng lượng hơn lời nói của Trọng Vi, dù sao hiện giờ bọn họ đã không ở Đại phòng nữa, mà Nhị lão gia phải dựa vào học quán của Bá Lâm, sao dám phất mặt mũi của nó?”. Bà ta nói xong, lại than. “Nhưng mà thái độ của Bá Lâm bà biết rồi, nó không chịu đi đâu”.
Tâm tình Trương Bá Lâm không thể bình tĩnh nổi, ngay cả Phương thị cũng nhớ tới Lí Thư, chính mình còn chờ gì nữa đây? Hiện giờ nhà cũng thuê được rồi, tiền cũng kiếm được rồi, có thể nuôi gia đình, là thời cơ tốt đón Lí Thư quay về, nhưng anh ta chần chờ mãi, không biết mở miệng với Trương Lương thế nào.
Không phải anh ta ngượng ngùng, mà lúc trước đuổi Lí Thư đi, Trương Lương có một phần trách nhiệm, hiện giờ Trương Bá Lâm là con đề nghị đón Lí Thư về, chẳng phải đánh lên mặt lão cha mình ư? Vốn trông cậy vào Phương thị hỗ trợ, lại bị cự tuyệt, biết làm sao cho phải?
Buổi tối đệ tử tan học xong, anh ta không muốn về nhà, liền chia tay Trương Lương trước cửa học quán, một mình tới hậu nha quan phủ, muốn tìm Trương Trọng Vi uống chén rượu. Trương Trọng Vi đang ôm tiểu Ngọc Lan chơi đùa, thấy anh trai sầu khổ, vội hỏi nguyên do.
Trương Bá Lâm cười khổ thốt lên phiền muộn, nói với Trương Trọng Vi. “Nếu không cậu nói với cha dùm anh?”.
Trương Trọng Vi còn chưa trả lời, Lâm Y đã gạt bỏ. “Đàn ông các anh thật nghĩ đến phụ nữ yếu mềm không có cốt khí? Đại ca muốn đón Thư tỷ tỷ về, sao không hỏi xem người ta có muốn về hay không?”.
Trương Bá Lâm trợn tròn mắt, lại không thể không thừa nhận Lâm Y có lý, tính tình Lí Thư như thế nào anh ta biết rõ, nếu không hỏi ý kiến của cô, tuỳ tiện tới cửa đón, cô nhất định sẽ không về. Mấy tháng nay đủ loại nguyên nhân, xấu hổ, tự ti, anh ta chưa bao giờ đến gặp Lí Thư dù chỉ một lần, bảo cô không giận, chính anh ta cũng không tin.
Lâm Y nhìn Trương Bá Lâm vẻ mặt suy sụp, có chút không nỡ, dạy anh ta. “Nếu không biết tâm tư người ta thì nên nghĩ cách hỏi một câu”.
Trương Bá Lâm nghĩ tâm tư phụ nữ chỉ có phụ nữ thấu hiểu, vì vậy khiêm tốn thỉnh giáo nàng. “Tam nương chỉ điểm đi, Đại ca vô cùng cảm kích”.
Trương Trọng Vi cũng giúp đỡ khuyên. “Tác hợp nhân duyên chính là tích phúc”.
Lâm Y vốn nguyện ý hỗ trợ, hai người bọn họ nói xong, lập tức suy tư, nàng nhớ tới Lí Thư từng nhắc Trương Tuấn Minh, liền nói. “Em nhớ rõ sắp tới sinh nhật Tuấn Minh rồi, sao không lấy cớ này gửi thiệp mời Thư tỷ tỷ?”.
Trương Bá Lâm do dự nói. “Cô ấy đối đãi Tuấn Minh không hề tệ, nhưng dù sao cũng không phải con ruột, cô ấy có chịu nể mặt mà đến không?”.