Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 260 : Việc vui bất ngờ
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Lâm Y nói. “Anh mời chị ấy có vẻ anh có tâm, còn lại là do chị ấy có chịu đáp lại tấm lòng của anh hay không”.
Người đời có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Trương Trọng Vi hiểu vấn đề nhanh hơn, vui vẻ nói. “Đại ca, nương tử em nói có lý đó, không phải anh muốn biết Lí thị có nguyện ý quay lại hay không ư, nếu chị ấy nguyện ý thì sao lại không đến?”.
Trương Bá Lâm nghĩ cũng đúng, vì thế hoan hỉ chấp thuận, lại chắp tay vái. “Mặc kệ thành hay bại, tạ ơn hai vợ chồng cậu trước”. Anh ta quả thật ngóng trông Lí Thư trở về, sinh nhật Trương Tuấn Minh còn chưa chuẩn bị gì, đã tự viết thiếp mời, nhờ Lâm Y đưa cho Lí Thư, lý do là. “Anh đưa còn phải do người khác truyền lời lại, nha hoàn bà tức sao nghe được tâm ý”.
Lâm Y cười thầm mãi, đồng ý rồi, nhận thiếp mời ngồi kiệu sang nhà Lí Thư. Lí Thư nghe nói nàng tới, rất là cao hứng, vội vàng sai người mở cổng, mời nàng tiến vào, cười nói. “Đã lâu không thấy em tới, còn tưởng em đã quên mất chị”.
Lâm Y vui đùa lại. “Thật quên mất chị rồi, hôm nay tới là do người khác nhờ vả”.
Lí Thư là người thông minh, vừa nghe liền đoán ra manh mối, đỏ mặt không lên tiếng, chỉ ôm lấy Trương Tuấn Hải vỗ về. Lâm Y rút thiếp mời từ trong tay áo ra, đưa cho cô.“Qua hai ngày nữa là sinh nhật Tuấn Minh, Thư tỷ tỷ có rảnh rỗi thì dẫn Tuấn Hải đi thăm ca ca”.
Lí Thư nói dỗi. “Ai thèm thăm anh ta”.
Lâm Y thấy cô nghe nhầm, cười to. “Em nói là Tuấn Minh, ca ca của Tuấn Hải kìa, ý chị đang nói ai vậy?”.
Lí Thư ngượng, mặt càng đỏ hơn, đành dùng thiếp mời che lấp bớt, nhìn một lát xong, nói. “Tuy rằng không phải con ruột chị, nhưng rốt cuộc cũng nuôi từ lúc lọt lòng tới giờ, thật có chút nhớ nó”.
Lâm Y nói. “Trong lòng thằng bé cũng chỉ có chị là mẹ thôi, nhớ chị lắm”.
Lí Thư nhớ kĩ từ lúc cô rời khỏi nhà họ Trương, Trương Bá Lâm chưa lần nào tới thăm mình, liền hận nói. “Đứa nhỏ còn biết trọng tình ý hơn người lớn”.
Ông ta chỉ mong Vương hàn lâm nghe xong lời này có thể buông tha cho Trương Bá Lâm, không ngờ Vương hàn lâm lại thất vọng nói. “Ta còn tưởng hắn có hùng tâm tráng chí, sao lại không kinh nổi mưa gió như vậy?”.
Mấy lần Trương Lương vào kinh ứng thí, tuy rằng không đậu nhưng cũng vì quan hệ mà xã giao với những viên quan cùng sở thích, tốt xấu xem như quen mặt một vài người, lúc này nghe Vương hàn lâm nói xong, âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ mình đoán sai? Vương hàn lâm thật ra muốn đề bạt Trương Bá Lâm mà không phải muốn hại nó?
Vương hàn lâm gặp Trương Lương cúi đầu không nói, còn tưởng ông ta nghe không hiểu, càng cảm thấy ông ta chẳng ra thể loại gì, liền nói huỵch toẹt ra luôn, bảo rằng nhà họ Vương có một cô con gái, năm nay đã ngoài hai mươi, nghe nói Trương Bá Lâm học vấn không tồi, người cũng đàng hoàng đĩnh đạc, bởi vậy muốn kết thân gia với nhà họ Trương, chỉ là không biết từ lúc Trương Bá Lâm bỏ vợ xong nay đã cưới người khác hay chưa.
Vương hàn lâm dám nói câu này đương nhiên đã biết Trương Bá Lâm chưa cưới vợ khác, bây giờ hỏi Trương Lương chẳng qua là diễn một chút mà thôi. Trương Lương nghe Vương hàn lâm nói xong, ngoại trừ không dám tin vẫn là không dám tin, hung hăng nhéo mình một phát đau điếng mới tin tưởng là tin vui đã rớt trúng đầu mình. Ông ta quá mức vui sướng nên chẳng nghe Vương hàn lâm miêu tả gì về con gái, chỉ biết con trai Trương Bá Lâm của ông ta được quan lớn đương triều nhìn trúng, nay chỉ cần cưới con gái Vương hàn lâm, dù là con đường làm quan hay vinh hoa phú quý, tất cả chẳng phải là hạ bút thành văn?
Ông ta vội vàng đồng ý với Vương hàn lâm, xưng rằng về nhà xong sẽ lập tức mời bà mối đến cầu thân. Vương hàn lâm vừa lòng thái độ của ông ta, liền sai người khiêng cỗ kiệu kia ra, tiễn ông ta về nhà.
Phu nhân Vương hàn lâm ra khỏi bức mành, bất mãn nói. “Trương Lương này quả là chẳng ra làm sao, con mắt nhìn đời nông cạn, vừa nghe có thể kết thân với nhà chúng ta, ngay cả con gái chúng ta mặt mũi ra sao cũng không hỏi liền đồng ý rồi”.
Vương hàn lâm nghe xong cũng giận. “Tôi đã bảo với phu nhân là ông ta vớ vẩn rồi phu nhân còn phản bác. Tôi nghe lời phu nhân, phu nhân lại ý kiến, rốt cuộc muốn như thế nào mới vừa lòng?”.
Phu nhân Vương hàn lâm nổi danh mạnh mẽ, bằng không đã chẳng có chuyện Vương hàn lâm một người thiếp cũng không có, lúc này liền cãi nhau long trời lở đất.
Đương nhiên, việc này Trương Lương không hề hay biết, ông ta thẳng đến lúc về tới huyện Tường Phù rồi vẫn không nhớ ra được mình đã quên hỏi con gái Vương hàn lâm hình dáng ra sao. Xuống kiệu, ông ta cảm giác mình đã là chuẩn thông gia với Vương hàn lâm, tiền thưởng cũng không cho, liền nghênh ngang đi vào học quán.
Lúc này Trương Bá Lâm đã trở lại, nhìn phòng học trống không mà sững sờ, không biết cha mình và đệ tử đi đâu mất rồi. Trương Lương đi vào, vỗ vỗ bờ vai anh ta, cười nói.“Đừng nhìn nữa, cha đã thả cho đệ tử về hết rồi”.