Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 261 : Xin giúp đỡ chung quanh
Ngày đăng: 00:36 19/04/20
Trương Bá Lâm kinh ngạc nói. “Cha, vô duyên vô cớ cha cho đệ tử về làm chi, mấy miệng ăn nhà chúng ta đều phụ thuộc vào bọn họ”.
Trương Lương cười ha ha, kể cho anh ta nghe chuyện mình mới đi gặp Vương hàn lâm về, tả sinh động như thật, lại dương dương tự đắc nói. “Con có mối hôn sự tốt như thế này, có khi lên làm quan lại không chừng, còn quan tâm chi dạy học nữa”. Nói xong dùng sức vỗ vai Trương Bá Lâm, ra ngoài tìm bà mối.
Chờ Trương Bá Lâm tỉnh lại từ nỗi khiếp sợ, Trương Lương đã đi mất dạng, anh ta chạy ra đuổi theo, vừa chạy vừa hỏi, ước chừng đuổi theo nửa con phố mới đuổi kịp Trương Lương, thở hồng hộc hỏi. “Cha, cha đi đâu vậy?”.
Trương Lương ngạc nhiên nói. “Đương nhiên là tìm bà mối đến nhà Vương hàn lâm cầu thân, bằng không mất mối hôn sự này, hối hận lớn”.
Trương Bá Lâm sống chết bám lấy Trương Lương không chịu thả ông ta đi. Trương Lương không rõ, truy hỏi lý do, Trương Bá Lâm hết cách đành phải nói cho ông ta mình muốn hợp lại với Lí Thư.
Nếu là lúc trước, Trương Lương hẳn là sẽ đồng ý, nhưng hôm nay so hôn sự nhà họ Vương với Lí Thư, ông ta nhất định sẽ chọn cái đầu tiên. Ông ta thấy Trương Bá Lâm không nghĩ giống mình, mắng to anh ta hồ đồ, nhưng Trương Bá Lâm mặc kệ ông ta mắng thế nào thì mắng, chính là không chịu buông tay.
Trương Lương đã lớn tuổi, không tránh thoát Trương Bá Lâm được, đành phải mềm giọng. “Nếu anh muốn Lí thị, đón về làm thiếp là được, cần gì vì đàn bà mà buông tha cho tiền đồ xán lạn?”.
Trương Bá Lâm lại nói. “Con đã nhìn thấu chốn quan trường, không muốn trở về nữa. Cha cho phép con đi, con nhất định không để cha bị đói”.
Trương Lương gấp đến độ giơ chân, lại không làm gì được, bị Trương Bá Lâm cứng rắn tha về nhà. Ông ta ngồi trong phòng sinh hờn dỗi, nhưng không hề nản lòng, vì hôn sự của con cái trước nay đều do cha mẹ làm chủ, dù Trương Bá Lâm không đồng ý, ông ta vẫn có thể đổi thảo thiếp được.
Trương Lương nhìn Trương Bá Lâm ngoài cửa, nghĩ bụng, tôi xem anh canh chừng được tới lúc nào, ngày mai anh phải đi dạy học, tôi thể nào cũng tìm được cơ hội đến chỗ bà mối.
Anh ta nghĩ xong kế sách, liền đứng dậy, nói. “Cha, cha ngồi uống trà, con rể đi mời bà mối giúp cha”.
Trương Lương không biết anh rể quý tính toán gì trong lòng, thấy anh ta nhiệt tình như vậy, thật là băn khoăn, vội nói. “Cần gì tự mình con đi, tuỳ tiện sai người hầu đi là được”.
La thư sinh sợ trốn không thoát, sao chịu nghe, bảo rằng người hầu đi sợ hỏng việc, vội vàng chuồn đi rồi. Trương Lương ngầm khen ngợi con rể tốt, vui rạo rực chờ đợi.
Qua một lúc, chưa thấy bà mối đâu, ngoài viện lao nhao ồn ào không ngớt, cô bé La Tố Nga nhát gan không dám ra ngoài, nhờ ông ngoại xem thử. Trương Lương ra cửa nhìn, thì ra là nhàn hán đi theo ông ta ngăn một bà ăn vận như bà mối ngoài cổng không cho vào. Hắn hỏi bà mối. “Là anh con rể họ La mời bà tới đúng không?”.
Bà mối liên tục gật đầu, chỉ vào nhàn hán, oán giận nói. “Nhà anh làm gì vậy, đặc biệt mời tôi tới lại không cho vào cửa, nếu không cho vào thì tôi đi về, nhiều mối cần làm mai kia kìa”.
Trương Lương tức giận hoảng, nhấc chân đá nhàn hán, mắng. “Mau biến sang một bên, đừng làm chậm trễ chuyện của lão gia ta”.
Cú đá không nhẹ, nhàn hán đau đến xuýt xoa, trong lòng lại vui mừng, bị đá một cái có thể đòi thêm tiền thưởng từ Trương Bá Lâm, vì vậy cao hứng nói với Trương Lương.“Trương lão gia, lão gia muốn đá bao nhiêu cái cứ đá, ngàn vạn lần chớ khách khí”.
Trương Lương tức giận trợn trắng mắt, chỉ coi như hắn điên rồi, sống chết đấm đá, quay sang bà mối la lên. “Mau đi vào nhanh lên”.
Bà mối đáp lời, rất nhanh liền lách mình đi vào, đợi đứng trong viện rồi, quay đầu nhìn liền trợn tròn mắt kinh ngạc : nhàn hán kia đã vác Trương Lương lên vai, bỏ chạy mất tiêu.