Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 26 : Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Phương thị nghe nói Vương thị đòi giá một vạn đồng, không dám tin,

nhưng đành chịu, do dự luôn mãi, cảm thấy mức giá quá cao, bản thân bà

ta không thể làm chủ, liền sai thím Nhâm mời Trương Lương đến thương

nghị. Trương Lương nghe xong ba chữ “Một vạn đồng”, mắt trợn to hết cỡ, cả giận nói. “Nhà mẹ đẻ bà đúng là ăn cướp”.



Thật ra Phương thị đã âm thầm mắng Vương thị không biết bao nhiêu lần trong bụng, nhưng không ưa người khác nói nhà mẹ đẻ bà ta không phải,

cãi lại. “Trời đang nóng nực, băng lại là vật hiếm, bình thường đã

quý rồi, hơn nữa tôi mượn băng cũng không phải cho bản thân tôi dùng, là vì cha, người ta nói ‘trong trăm chữ, chữ hiếu làm đầu’, vì sao lão gia lại giận tôi tiêu tiền cho cha?”.



Trương Lương xác định là Vương thị xảo trá, lại bị Phương thị giảng

đạo lý á khẩu không trả lời được, ông ta một bụng tức không chỗ xả, bực

nói. “Nếu nhà mẹ đẻ của bà ngàn tốt vạn tốt, bà còn ở nhà họ Trương này làm chi”. Nói xong kêu thím Nhâm lấy một vạn đồng tiền cùng Phương thị về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày.



Không có chuyện gì mà quay về nhà mẹ đẻ cũng không phải biến thành bị đuổi về, thím Nhâm hoảng hốt, vội nói. “Tiền trong nhà chẳng phải cồng kềnh, một mình tôi đi là được, cần gì Nhị phu nhân tự mình đi”. Nói xong, cầm lấy chìa khóa Phương thị đưa, mở hòm tiền, lấy ra mấy tờ tiền giấy, ý muốn một mình đi.



Trương Lương thấy một đứa hầu còn dám cãi ý ông ta, càng thêm buồn bực, mắng. “Nhà họ Phương các người không một thứ tốt”.



Thím Nhâm còn muốn khuyên thêm, Phương thị lại mở miệng. “Nghe lão gia, thu dọn vài bộ quần áo, chúng ta đi thăm Bát nương”.



Thím Nhâm nhìn Trương Lương thở phì phì đi ra, vội la lên. “Tôi đi tìm hai vị thiếu gia đến”.



Phương thị ngăn bà ta, nói chắc. “Băng còn chưa mượn được, ông ta còn phải đến đón ta về, sợ cái gì”.



Thím Nhâm vỗ đùi, vui vẻ. “A sao tôi lại quên cái này nhỉ, vậy thì chúng ta về, chờ Nhị lão gia đến mượn băng”. Bà ta biết Phương thị đã nắm được điểm yếu của Trương Lương, không có

gì lo lắng, đơn giản thu dọn hai bộ quần áo, trang sức đồ dùng rửa mặt

chải đầu cũng không mang, dìu Phương thị ra cửa.




Trương Trọng Vi nói. “Chuyện bán lương thực bị lỗ, cha đã thôi không truy cứu nữa, vì sao phải đuổi mẹ về?”.



Thím Dương bị hai người bọn họ nắm lấy hai cánh tay, cũng quýnh lên. “Nhị phu nhân bán lương thực giá thấp lè tè, trong nhà lỗ nặng, Nhị lão gia

đã buồn bực vạn phần, đang lúc đó Phương gia còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, một thùng băng hét giá một ngàn văn, hai vị thiếu gia tự mình

tính toán xem, chúng ta tổng cộng mất bao nhiêu tiền?”.



Mặc dù hai anh em không rõ lắm nhà mình có bao nhiêu tiền tài, cũng

mơ hồ đoán ra hai chuyện gom lại đối với nhà họ Trương là đại đả kích,

chẳng trách Trương Lương tức giận, đuổi Phương thị về nhà mẹ đẻ. Mẹ ruột bị đuổi, cả hai vô cùng khổ sở, mặt mày nhăn nhúm, không hề mở miệng

nói. Thím Dương thầm than, Phương thị có sai cũng là mẹ ruột, làm con

chỉ có phần duy hộ, không được chỉ trích, khó trách Lâm Y cũng có ý lui

hôn. Bà nhìn tình cảnh trước mặt có chút xấu hổ, vội lên tiếng ngắt lời. “Hai cái rương đâu, phải khiêng thế nào?”.



Hai anh em phục hồi tinh thần lại, nhớ tới mục đích đến, tạm gác tâm

sự, trước xắn tay áo chuẩn bị khiêng rương. Lâm Y lặng lẽ quan sát hai

tay Trương Trọng Vi, nhỏ giọng nói với chàng. “Tay anh còn sưng đỏ, cứ để đó cho em”.



Trương Trọng Vi lắc đầu, xưng. “Không có việc gì”.



Trương Bá Lâm lấy dây thừng giấu trong áo ra. “Chúng tôi có chuẩn bị mới đến, không cần thiết Nhị tiểu tử phải dùng tay”.



Hai người bọn họ thường xuyên giúp đỡ gia đình công việc đồng áng,

tay chân rất là nhanh nhẹn, hai ba mắc thừng đã cột chắc hai rương đồ,

phần dây dư mắc vào đòn gánh, mỗi người gánh một đầu, thoải mái đi hướng nhà kề.