Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 27 : Tiền tài ngoài ý muốn
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Hai rương đồ lớn được vững vàng đẩy xuống dưới giường, Lâm Y cúi
người nói cảm tạ, anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi lo lắng Phương
thị nên không ở lâu, đi nhà giữa tìm Trương Lương cầu tình.
Lâm Y nhìn bọn họ vẻ mặt sầu lo, hỏi thím Dương. “Nhị phu nhân thật sự bị đuổi về sao? Thím không nghe lầm chứ?”.
Thím Dương nói. “Thím nói dối chuyện đó làm chi, cháu nhìn xem, Nhị lão gia không cho người đi đón, Nhị phu nhân không mặt mũi quay về”.
Lâm Y mang chiếc ghế duy nhất trong phòng đến mời thím Dương ngồi, bản thân ngồi vào mép giường, lại hỏi. “Một vạn đồng dù không ít, nhưng đó là Vương thị nhân lúc cháy nhà mà
đi hôi của, đâu có liên quan đến Nhị phu nhân, Nhị lão gia cớ gì vì như
thế mà đuổi bà ấy về nhà mẹ đẻ?”.
Thím Dương cùng ngồi chung với nàng, nói. “Nhà nông đều nhìn trời mà ăn cơm, năm nay tai ương, năm sau mùa màng
chưa biết thế nào, trong nhà đột nhiên hụt mất một khoản tiền lớn, cơm
ăn áo mặc lại chẳng cắt xén được, như thế nào sống qua?”.
Lâm Y lo lắng. “Không đến mức như vậy chứ, Đại lão gia làm quan nhiều năm luôn có tích tụ tài sản, cũng sắp quay về đây”.
Thím Dương cười, nói. “Bản thân Đại lão gia mấy miệng ăn của đại
phòng đã nuôi không nổi rồi, nhiều năm qua đi cũng không thấy gửi về cho gia đình này bao nhiêu tiền, đợi bọn họ quay về nói không chừng còn
muốn dựa vào Nhị lão gia”.
Lâm Y cũng có nghe qua tình trạng đại phòng nhà họ Trương, Đại lão
gia dưới gối có một anh con trai độc nhất, hằng năm bệnh tật quấn thân,
toàn bộ dựa vào thuốc thang duy trì, tiêu phí không ít, quả thật không
có nhiều tiền tích tụ gửi về.
Lời nghe thật êm tai, thím Dương nở nụ cười, nhưng vẫn đẩy nàng ra cửa. “Giữ lấy sức lực đó mà làm quả cầu, sớm ngày để dành đủ tiền”.
Lâm Y cảm kích thím quan tâm nàng, cười nói dạ, về phòng, trước vẩy
nước quét nhà, đợi cho mọi thứ chỉnh tề mới lấy lông gà và đồng xu sắt
bắt đầu làm quả cầu. Làm xong cầu, cũng đến giờ cơm chiều, nàng thu dọn
bàn sạch sẽ, giấu quả cầu, rồi đi nhà bếp rửa tay. Thím Dương múc bát
cháo ra, hỏi nàng. “Cháu đi nhà chính ăn hay ăn ở đây?”.
Lâm Y sửng sốt không hiểu ý bà. Thím Dương giải thích. “Nhị lão
gia còn đang bực, nói rằng không ăn, hai vị thiếu gia cầu xin Nhị lão
gia nửa canh giờ cũng không nhận được câu trả lời thuyết phục, đã đi nhà họ Phương rồi”.
Lâm Y nhìn ra ngoài, cửa phòng Trương Lương vẫn đóng chặt, nàng nhận bát cháo, tìm băng ghế ngồi xuống. “Chỉ có hai chúng ta ăn thì ăn ở đây luôn, thím ngồi xuống đi, cùng nhau ăn”.
Thím Dương coi nàng là chủ tử, không chịu ngồi chung bàn, thẳng đến
khi Lâm Y đứng dậy đi kéo bà mới múc cháo ngồi xuống ăn. Ăn xong, Lâm Y
cố ý muốn rửa chén, thím Dương đến đuổi, nàng cầm khư khư bát và ruột
mướp, né tránh tay thím Dương, cười. “Quả cầu làm xong rồi, cháu cũng rảnh, cho cháu làm ít việc đi, ngồi mãi cũng không tốt”.
Thím Dương chịu thua, đành phải tiến lên xắn tay áo cho nàng, cũng cười. “Rõ ràng là cháu giúp thím, lại bị cháu nói thành thím giúp cháu, cái miệng nhỏ thật là khéo dỗ người”. Bà cười xong lại than. “Con dâu tốt như thế này, Nhị phu nhân không muốn, quả thật là mù…”.
Người ta nói tai vách mạch rừng, huống chi phòng bếp cũng không đóng
cửa, Lâm Y vội đụng vai bà, chuyển đề tài. Thím Dương hiểu ý, lại thở
dài một phen, nói qua chuyện khác, kể cho nàng nghe làm thế nào để kiếm
tiền.