Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 28 : Nhân họa đắc phúc

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Thím Dương hiến kế cho nàng kiếm tiền, không ngoại lệ cũng là làm

giày làm hài, kết nút thắt, Lâm Y vừa được một số tiền khá, đang nghĩ

ngợi phải đầu tư vào đâu, cho nên không muốn làm những việc vừa vất vả

vừa ít lời như vậy. “Thím Dương, không có gì khác sao?”.



Thím Dương ngạc nhiên. “Nữ nhi gia, không dựa vào những thứ đó để kiếm tiền thì còn có thể làm chuyện gì? Thêu hoa canh cửi cháu đâu có biết làm”.



Lâm Y đang có ý định đặt mua ruộng trong đầu, lại không muốn để lộ bản thân có tiền, nghĩ nghĩ, nàng nói. “Mấy ngày trước cháu thấy có người gõ cửa từng nhà, hỏi có muốn bán ruộng hay không, là cớ vì sao?”.



Thím Dương đáp. “Nạn đói, thiệt nhiều

người mười bữa chưa ăn nổi hạt gạo vào bụng, đói đến không chịu nổi nữa, phải bán mấy mẫu đất cằn đổi mấy bao lương thực, sống qua được trận này đã”.



Lâm Y tò mò hỏi. “Chỉ có thể đổi mấy bao lương thực thôi ư? Hiện giờ giá đất rẻ không?”.



Thím Dương hỏi lại. “Thím làm sao biết giá, cũng mua không nổi, cháu hỏi chi vậy?”.



Lâm Y cúi đầu rửa chén, giả bộ không thèm để ý. “Thuận miệng hỏi một chút thôi”.



Thím Dương cũng chưa nghĩ gì khác. “Nếu cháu muốn biết cứ đi cách vách hỏi liền biết, nhà hắn đang muốn bán đất đổi lương thực kìa”.



Lâm Y cười. “Nếu ra ngoài vô tình gặp thì hỏi một câu thôi, cháu cũng đâu có tiền, đặc biệt đi hỏi làm chi”. Nàng rửa chén xong, giúp đỡ thím Dương thu dọn sạch sẽ phòng bếp, múc trong lu một ca nước bắc lên bếp đun, dự định tắm rửa.



Vừa đậy nắp nồi, Trương Bá Lâm thò đầu vào, hỏi. “Còn cơm ăn không?”.



Lâm Y mở cửa tủ bát cho anh ta tự nhìn, nói. “Vẫn còn đang nóng, bảo thím Dương bưng vào phòng hai anh nhé?”.



Trương Bá Lâm lắc đầu, ngoái cổ ra sau gọi “Nhị tiểu tử” rồi tự ngồi xuống cạnh bàn nhỏ, nói thím Dương múc cháo. Thím Dương nhìn hai người bọn họ ăn ngấu nghiến, liên thanh kêu. “Từ từ ăn, cẩn thận nghẹn”.



Trương Bá Lâm cười. “Một chén cháo loãng tổng cộng không có được mấy hạt gạo, muốn nghẹn cũng khó”. Ai cũng cười rộ lên, thím Dương lại múc cho anh một bát nữa, hỏi. “Hai vị thiếu gia đi nhà cậu, sao ngay cả cơm cũng chưa ăn mà đã về?”.


Lâm Y gật đầu. “Vậy thì ăn trong bếp thôi cho tiện, không cần dọn bát đũa ra bàn”.



Thím Dương mừng rỡ lên tiếng, nhanh nhẹn dọn cháo loãng dưa muối ra, hai người cùng ăn. Lâm Y uống xong cháo, hỏi. “Cả nhà Đại lão gia đêm nay hẳn là tới, thím có dọn dẹp phòng ốc gì không, cháu phụ thím”.



Thím Dương buông tay. “Theo lý là nên dọn dẹp, nhưng Nhị phu nhân không ở nhà, thím lại không biết phải an bài bọn họ ở gian nào, biết sao đây?”.



Lâm Y hiểu ý bà, Trương Đống rời nhà nhiều năm, gian nhà lúc trước

ông ta ở đã sớm sửa lại làm việc khác, hiện giờ nhà chính dù có hai gian phòng trống nhưng chủ nhân không lên tiếng, thím Dương chỉ là một người hầu, nào dám tự tiện làm chủ.



Thím Dương thu bát đũa, vỗ vỗ tạp dề. “Thật sự là ở thì ngại, đi

lại không xong, Nhị lão gia không phải người biết đương gia, Nhị phu

nhân nếu không về, trong nhà phải lộn xộn nữa”.



Lâm Y nói. “Nói như thím thì Nhị phu nhân sợ sắp quay về rồi, cháu phải mau mau thừa dịp bà ấy không ở, vào thành bán quả cầu”.



Thím Dương cười. “Cháu bây giờ là khách thuê, chỉ cần trả đủ tiền thuê nhà tiền cơm canh, ai có thể quản được cháu đi đâu?”.



Lâm Y ngẫm nghĩ, quả thật là như vậy, nàng không khỏi vui mừng, việc

gì cũng có hai mặt tốt xấu, thế này có được tính là ‘nhân họa đắc phúc’

không?



Chú thích :

1. Baidu đại thẩm = hơi giống

Wikipedia đó. Thật ra nó là Baidu thôi, nhưng chắc người Trung Quốc gọi

Baidu đại thẩm (bà thím) giống mình hay gọi Google là đại ca :))



2. Đại phòng – Nhị phòng : Cách gọi

gia đình con trai cả và con trai thứ (hay con trai thứ n thì có n phòng) sau khi đã phân gia.