Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 30 : Lần đầu gặp Dương thị
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Thím Dương thích nói chuyện với nàng nhất, luôn là những câu khiến người ta vui mừng, bà cười thu dọn bát, nói. “Thím biết cháu đói bụng, nhưng cả nhà Đại lão gia mới đến, buổi tối có ăn ngon, giữ bụng từ bây giờ đi”.
Lâm Y nói. “Buổi tối đông người, cháu bây giờ là khách thuê, sẽ
không được lên bàn ăn, phiền thím Dương giữ cho cháu một phần, cháu dọn
đi phòng ngủ ăn”.
Thím Dương đang muốn trả lời, vợ của Trương Tam lang – Điền thị xuất hiện ở cửa, hỏi. “Ai là thím Dương nấu cơm?”.
Thím Dương thấy là Tam thiếu phu nhân, vội đáp lời tiến lên. “Là tôi, vừa rồi có đi khiêng rương thùng cho các vị”.
Điền thị cười nói. “Đại phu nhân sợ bà không biết quy củ nên đặc biệt phái ta đến nói một tiếng, cơm tối chi
bằng nam nữ tách ra ăn riêng, sau này cũng thế”.
Thím Dương có chút mất hứng. “Tôi hiểu Đại phu nhân là người Đông Kinh, nhiều quy củ, nhưng nhà chúng tôi là nhà nông, phòng ốc ít, chỉ
có một gian nhà chính ngồi ăn cơm, chẳng còn nơi nào khác để đi”.
Bà nói quả thật nghe mất lòng, nhưng Điền thị tốt tính không tức giận, trên mặt vẫn tươi cười như trước. “Ta thấy nhà kề bên kia còn một gian trống, nữ quyến ở đó ăn là tốt rồi”.
Này thật không phiền toái gì, thím Dương gật đầu, nói. “Như vậy đi”.
Điền thị thấy bà đồng ý, rút ba tờ giấy trong tay áo đưa qua, nói. “Làm phiền bà nấu cơm, đây là thực đơn”.
Thím Dương cầm thực đơn, lúng túng nói. “Tôi không biết chữ, sợ làm hỏng việc của Đại phu nhân, không bằng Tam thiếu phu nhân đọc cho tôi nghe với?”.
Điền thị đỏ mặt. “Ta cũng không biết chữ… Chỉ là chút đồ ăn thông thường, bà xem rồi làm cũng được…”.
Mặc dù cô ta đã khách khí, thím Dương vẫn không muốn chịu thua Đại phòng, xoay người đến Lâm Y, nhét thực đơn vào tay nàng, nói. “Tam nương tử không phải biết chữ sao? Tam nương tử đọc, tôi đi làm”. Nói xong lại quay về Điền thị. “Tam thiếu phu nhân cứ về đi, nói Đại phu nhân chờ ăn là xong”.
Lâm Y thầm nghĩ : nào có không kiêng kị, nhưng có lẽ Vương thị nể mặt hơn mười thùng băng đã trả tiền nên nhịn xuống thôi. Nàng nghe Dương
thị nói có ý oán trách, không dám tùy tiện nói tiếp, càng cúi đầu thấp
hơn. Nàng không đáp, Dương thị cũng không cố truy ra, tự gắp thức ăn
dùng bữa.
Điền thị mang bát đũa tới đặt trước mặt Lâm Y, Lâm Y vội đứng dậy nói cảm ơn mới ngồi xuống. Dương thị nhìn nhìn ngoài cửa sổ, hỏi Điền thị. “Hành lý của chúng ta còn ở trước sân?”.
Điền thị gật đầu. “Con dâu hỏi Nhị lão gia, Nhị lão gia nói không biết phòng nào ở được, vậy nên chưa dời đi”.
Dương thị gật đầu, nói với Lâm Y. “Cô nhìn xem, Nhị phu nhân không ở nhà thì ai đương gia, nhanh nói Nhị lão gia mau mau sai người đi đón về đi”.
Lâm Y âm thầm thấy quái lạ, câu này nói với nàng cũng bằng thừa, nếu
muốn giúp Phương thị thì nên kêu Đại lão gia nói với Nhị lão gia mới
đúng. Dương thị gắp măng bỏ cho nàng, bổ sung thêm. “Nhị phu nhân không ở thì không ở, tối nay vẫn phải trôi qua, nhà này cô hiểu hơn chúng ta, giúp đỡ bố trí dùm, được chứ?”.
Thì ra đưa đi đẩy lại cũng là vì này, vị Đại phu nhân đây đại khái
chưa hiểu được kịch bản mới nhất của nhà họ Trương, Lâm Y cười cười,
nói. “Tôi có tâm hỗ trợ, cũng lực bất tòng tâm, hiện giờ tôi là
khách thuê ở nhà họ Trương, tài cán gì an bài phòng ốc cho Đại phu
nhân?”.
Dương thị nghe nói nàng biến thành khách thuê, rất là kinh ngạc, vội
hỏi ngọn ngành. Lâm Y ẩn giấu nhiều chi tiết, giảng sơ cho bà nghe một
lần, hai vị Dương, Điền đều cảm thán thay. Dương thị gác đũa, kéo tay
nàng. “Nhị lão gia đôi lúc hồ đồ thật, cô ở đây lấy lòng bọn họ còn không kịp, sao làm đắc tội bọn họ chi”. Dù cho bà ấy nói câu này là thật hay là giả cũng khiến người ta cảm động, Lâm Y để tùy bà nắm tay, khóe mắt cay cay.