Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 31 : Khổ khuyên không có kết quả
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Bữa cơm trôi qua, Dương thị hỏi không ít vấn đề, phần lớn là về
Trương Lương và Phương thị, tuy là tán gẫn chuyện nhà nhưng Lâm Y thân
phận đặc thù không dám tùy tiện đáp lại, lúc nào cũng châm chước từ ngữ
rất là vất vả. Thím Dương đến thu dọn bát đũa, Lâm Y cáo từ, Dương thị
muốn tháo bộ vòng tay tặng cho nàng, sực nhớ vội về chịu tang không mang trang sức, đành phải dặn dò Điền thị sửa soạn hành lý xong, mang một
khúc vải đi phòng Lâm Y tặng, làm như quà gặp mặt. Lâm Y cúi người nói
tạ, giúp thím Dương bưng khay cùng ra ngoài.
Tới phòng bếp, Lâm Y than đói, thím Dương thấy đồ ăn trên mâm giống
như chưa hề nhúc nhích, liền lấy bát đũa sạch cho nàng, kêu nàng ăn thêm chút, lại ngạc nhiên hỏi. “Đồ ăn còn nguyên xi, sao cháu không ăn cho no?”.
Lâm Y vừa lùa cơm vừa trả lời. “Tính tình Đại phu nhân thật ra hiền lành, có điều cứ liên tục lôi kéo cháu hỏi đông hỏi tây, làm sao cháu rảnh mà ăn cơm”.
Thím Dương nghe vậy càng thấy lạ. “Đại phu nhân cũng như Nhị phu nhân, ăn cơm chú ý không lên tiếng, sao lại tán gẫu trên bàn cơm?”.
Lâm Y sửng sốt, thì ra Dương thị vốn không phải người nói nhiều mà là hôm nay khác thường, không biết vì cớ gì.
Nàng dù nghi ngờ, lại chưa nghĩ sâu xa, định bụng Dương thị chỉ hỏi về
Trương Lương và Phương thị, cũng không phải nàng tự đi tọc mạch, để ý
nhiều như vậy làm chi.
Thím Dương chờ nàng ăn xong, dọn chén bát đi rửa, còn đang bận rộn
thì Điền thị đến gọi, nói bà giúp bọn họ khiêng hành lí. Lâm Y đi theo
nhìn, thì ra Trương Đống và Dương thị ở phòng Trương lão thái gia,
Trương Tam lang và Điền thị ở phòng trước đây nàng ở, an bài như vậy
cũng thật thỏa đáng.
Trên sân chỉ có Điền thị và thím Dương đi khiêng hành lí, Lâm Y đứng
cạnh nhìn một hồi, thấy hai người vội mãi không xong liền giúp một tay,
Điền thị cảm kích không thôi, lúc dọn xong hành lí thưởng cho thím
Trương Đống thấy ông ta khẩn thiết, thật vội vã cầm cố quần áo cũng không có lời, nhân tiện nói. “Chờ mãn tang kì tôi lại nhập sĩ làm quan, tài sản cha để lại đều là của chú”.
Trương Lương vội xưng không cần như thế, hai anh em đẩy qua đẩy lại
quyền thừa kế, quăng chuyện đi đón Phương thị ra sau đầu. Dương thị ho
khan vài tiếng nhắc nhở, không ai để ý, đành phải hỏi Lâm Y ngồi cạnh. “Nhị phu nhân về nhà mẹ đẻ bao lâu rồi?”.
Câu này hôm qua mới hỏi, nay lại hỏi lại chính là để quay về đề tài,
khuyên Trương Lương đi đón Phương thị về nhà. Lâm Y dù cực không muốn
Phương thị về, nhưng tang sự của lão thái gia không thể kéo dài thêm,
đành phải phối hợp đáp. “Trở về đã mấy ngày, cũng nên quay lại”.
Trương Lương là muốn dọa bỏ Phương thị, bức nhà họ Phương trả lại một phần tiền băng, ông ta có tâm tư này đương nhiên không dễ dàng chịu đón bà ta về, vì thế giả bộ không nghe thấy Dương thị nói bóng nói gió. Ông ta mà cố chấp lên thì Trương Đống và Dương thị cũng thua, chỉ có thể
chờ cơ hội khác khuyên.
Chủ mẫu đương gia không ở, tang sự vẫn phải làm, cơm nước xong, mấy
người vây quanh bàn, thương lượng việc đưa tang Trương lão thái gia. Lâm Y thấy không có việc của nàng, liền giúp đỡ thím Dương dọn dẹp bát đũa
mang xuống bếp rửa, đang rửa phân nửa thì thấy Trương Bát nương vẻ mặt
nước mắt, tựa cửa. “Tam nương tử rảnh tay chưa, chúng ta vào phòng nói chuyện”.
Thím Dương thấy cô về, vui mừng nói. “Bát nương tử về lúc nào vậy, cũng không cho người báo một tiếng để tôi đi đón. Bát nương tử ăn cơm chưa? Gặp lão gia chưa?”.
Trương Bát nương vẫn lắc đầu nguầy nguậy, kéo Lâm Y đi phía khuê phòng ngày xưa. Lâm Y kéo cô vòng lại hướng khác, cười nói. “Bây giờ em ở phòng Ngân Tỷ lúc trước”.
Trương Bát nương theo nàng vào phòng ngồi xuống, hỏi. “Sao em lại dọn đến ở nhà kề, gia đình Đại bá về đây không có chỗ ở?”.
Lâm Y vội lắc đầu, cũng không muốn kể cho Trương Bát nương nghe tình
hình thực tế, mất công cô nghe lại ngột ngạt, gia đình cô đã quá sức
không như ý rồi.