Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 32 : Bát nương cầu tình

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Trong lòng Trương Bát nương đang chứa một chuyện khác, thấy Lâm Y không chịu kể cũng đành thôi, chỉ nói. “Mẹ chị ở nhà cậu đã hai ngày, chị muốn nói cha đi đón bà ấy, lại không biết nói thế nào, Tam nương dạy chị với”.



Lâm Y vội hỏi. “Có phải mợ chị vì chuyện này mà làm khó dễ chị không?”.



Trương Bát nương không đáp, lại gục xuống bàn khóc, Lâm Y vừa thấy

thế liền hiểu được Vương thị tất nhiên là giận chó đánh mèo, nàng lay bả vai Trương Bát nương, nói. “Em biết chị khó chịu, nhưng đây không

phải lúc khóc, hãy nghĩ biện pháp đón Nhị phu nhân về, cuộc sống của chị bên ấy sẽ tốt lên thôi”.



Trương Bát nương miễn cưỡng ngừng khóc, ngẩng đầu lên. “Thật chị không bị sao cả, chính là mẹ ở nhà cậu suốt ngày cãi nhau với mợ, lại chẳng thắng được mợ, chị nhìn mà khổ sở thôi”.



Lâm Y hỏi. “Cãi nhau chuyện gì? Vương phu nhân muốn đuổi Nhị phu nhân đi?”.



Trương Bát nương lại lắc đầu. “Không phải, mợ nói mười thùng băng trước cũng phải trả thêm mỗi thùng một trăm văn, bắt mẹ chị trả, mẹ

không muốn, cậu mợ mắng mẹ bất tài không có tiền đồ, lúc này mới cãi

nhau”.



Thì ra do Phương thị hướng tâm về nhà chồng, chọc người ở nhà mẹ đẻ mất hứng, Lâm Y hiểu, dạy cô. “Nói chuyện đó trước mặt cha chị đi, để ông ấy hiểu mẹ chị đang che chở nhà họ Trương”.



Trương Bát nương lắc đầu nữa. “Lúc chị đi cũng là định như thế,

mẹ chị lại nói cha chị không để bản thân bị dắt mũi, chỉ cần mợ không

xuống giá băng, ông ấy sẽ không đón mẹ về, chị thật sự không nghĩ ra

cách nào khác mới đến tìm em thương lượng”.



Lâm Y đưa tay xoa dịu Trương Bát nương, cô gầy chỉ còn xương cốt, kéo tay cô nhìn kĩ mới thấy cổ tay có một vết bầm tím, nàng vội hỏi. “Bọn họ đánh chị sao?”.



Trương Bát nương trả lời. “Không phải, là biểu ca muốn đi lầu xanh dạo chơi, chị ngăn hắn một chút, bị hắn thuận tay đẩy, đụng vào cột giường”.



Lâm Y vội la lên. “Như vậy còn không phải là đánh ư? Mẹ chị không nói gì?”.


Phương Chính Luân đón Bát nương nhà tôi về, từ nay về sau đối xử tốt với nó, không được đánh mắng, nếu không tôi không để yên cho nhà họ Phương

các người”.



Phương Chính Luân không muốn nhích người, lầm bầm. “Cũng có phải tôi đuổi cô ta về đâu, bản thân tự về nhà còn muốn người ta đi đón”.



Trương Lương không tin, định mắng hắn, Vương thị nể tiền băng, vội đẩy Phương Chính Luân. “Mặc kệ con bé vì sao về nhà, dù sao cũng chỉ có mấy bước chân, con đi đón một chuyến”.



Phương Chính Luân nhân cơ hội đòi bà ta năm trăm văn, không tình

nguyện lên xe, cũng không đợi Trương Lương và Phương thị, tự mình đi

trước. Trương Lương đứng trước cổng lớn dậm chân thình thịch, mắng

Phương thị. “Nhìn thằng cháu ngoan của bà đi, bản thân ngồi xe, để chúng ta đi bộ”.



Phương thị chưa đặt chân xuống sân nhà họ Trương, không dám cãi lại,

tùy ông ta mắng chửi cả đường về, Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi muốn

khuyên nhưng không dám, khó chịu cực kì, đành tìm cái cớ về nhà trước.

Đợi Trương Lương và Phương thị về đến nhà, Trương Bát nương đã bị Phương Chính Luân kêu lên xe, chưa thèm chào hỏi một tiếng liền quay mặt đi

luôn, Trương Đống và Dương thị thấy, cùng lắc đầu ngao ngán hai người

bọn họ không biết nhìn người, chọn ngay ông con rể bố láo như thế.



Việc hôn nhân của Trương Bát nương là Phương thị dốc lòng thúc đẩy,

bà ta sợ Trương Lương lại muốn mắng bà ta, vội vã bước lên bái kiến đại

ca đại tẩu, lôi kéo Dương thị hỏi han. Dương thị thấy Trương Lương mặt

căng như dây đàn, nói với Phương thị. “Cả nhà thương lượng cả trưa vẫn không định ra được chủ ý, chờ cô về lo liệu gia sự”.



Dương thị có tước phong trong người, Phương thị rất cung kính với bà, vội khiêm tốn vài câu. “Trưởng tẩu làm đầu, em nào dám định đoạt, chỉ là đề nghị chút thôi”.



Hai người tương thân tương ái nắm tay nhau cùng vào phòng, bỏ lại hai ông Trương Đống Trương Lương đằng sau.