Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 40 : Làm lớn một lần
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Đến giữa trưa, vợ Lí Tam nấu xong cơm nước đưa ra đồng, sai con trai. “Thừa lúc rảnh rỗi đi chặt ít gậy trúc, tối cho cha làm cái khung phơi nắng”.
Lâm Y nghe vậy, nhớ đến việc hồi sáng, vội đến chỗ vợ Lí Tam, khoa tay hình dung. “Sao không chặt thêm một ít, làm giàn đập lúa, cột bó lúa trên đầu rồi đánh, chẳng phải đỡ tốn công người cầm”.
Giàn đập lúa rất đơn giản, vợ Lí Tam nghe liền hiểu, vui mừng đồng ý, đuổi theo con trai sai cậu ta đi làm. Buổi chiều khi mọi người lại ra
ruộng gặt, có giàn đập lúa giúp tiết kiệm nhân lực, tốc độ thu gặt nhanh hơn rất nhiều, chạng vạng đã gặt xong hết mẫu ruộng của Lâm Y.
Lí Tam nhìn mặt trời vẫn chưa xuống núi, gánh hai thúng tràn đầy thóc đến nhà họ Trương phơi nắng. Lâm Y thu xong lúa nhà mình, không còn
hưng trí hỗ trợ, nói dối rằng bản thân quá mệt, theo Lí Tam về nhà họ
Trương. Phòng ngủ của nàng có cửa sổ đối diện sân phơi, rũ màn xuống che đi, nhấc cái ghế đẩu con con đến ngồi trước cửa sổ, chống cằm nhìn
lương thực của mình vàng ruộm trên sân, cười ngây ngô.
Mặt trời tắt nắng, vợ Lí Tam đến thu lương thực, người nhà họ Trương
cũng hoàn tất công việc về nhà, thím Nhâm vừa dọn lúa vừa nói chuyện với vợ Lí Tam. “Nghe nói mấy trăm hộ dân trong thôn, lương thực nhà cô tốt nhất?”.
Vợ Lí Tam nhìn liếc qua phòng bếp nhà họ Trương, nói. “Đâu dám đâu dám, sao bằng lúa nhà thím được”.
Thím Nhâm nắm cái ki hốt lúa, chống nạnh, chua nói. “Nếu lúa nhà cô không tốt, sao nhà này lại có kẻ ăn cây táo rào cây
sung? Ruộng nhà họ Trương đang cần nhân thủ, cô ta ngược lại chạy đến
ruộng nhà khác hỗ trợ”.
Nhà Lí Tam bây giờ là tá điền, nói không chừng sang năm phải thuê
ruộng nhà họ Trương, làm sao dám nói lại, vợ Lí Tam cúi đầu, vội vàng
hốt lúa vào bồ, gọi Lí Tam đến gánh đi rồi. Thím Nhâm chưa đã ghiền,
miệng mắng không ngừng, thím Dương cực muốn mắng lại hai câu, nhưng
Phương thị đứng trước mặt lạnh tanh, bà không dám mở miệng.
Lâm Y bây giờ ở nhà của Đại phòng, Nhị phòng không đuổi được, tiền
cơm canh đã trả đủ, muốn cắt cơm cũng không xong, Phương thị hết cách,
đành phải tìm cái cớ không đâu như vậy, mà đâu dám chỉ tên nói họ, chỉ
dám đứng xa xa chửi bậy. Lâm Y nghe thấy buồn cười, nàng đang định kéo
rèm, chợt để ý xa xa Trương Trọng Vi túm Trương Bá Lâm, kéo đến trước
mặt thím Nhâm. “Ca ca, bà vú của anh chửi bậy như vậy thật sự không
có đạo lí, nhà họ Trương chúng ta đều là người đọc sách, ca ca đừng dung túng bà ấy, bôi nhọ môn đình nhà chúng ta”.
Trương Bá Lâm trước nay đối xử với huynh đệ luôn luôn là có cầu tất ứng, lúc này nói thím Nhâm. “Thím không biết mẹ tôi không ưa tranh cãi ầm ĩ sao? Nhà họ Trương không có
Trong lòng nàng nghĩ, dưới chân chưa ngừng, trực tiếp đi hướng nhà hộ
trưởng, rồi lại nghĩ : mình đi thuê miệng, đến lúc đó bọn họ thấy lợi
nhuận rồi đổi ý thì toi, vẫn là đi tìm người môi giới, làm thủ tục hợp
pháp thì hơn.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, từ giờ đến lúc mặt trời lặn vẫn còn
sớm, liền vòng ngược hướng khác đi vào thành, tìm Đinh môi giới, vui đùa nói. “Hôm qua Đinh môi giới vừa nói muốn tôi chiếu cố sinh ý, hôm nay đưa sinh ý đến cho ngài đây”.
Đinh môi giới cười. “Bà cô của cô còn muốn mua thứ gì, đừng nói tôi khoác lác, chỉ cần bà ấy muốn, tôi nhất định mua được”.
Lâm Y đáp. “Bà cô tôi muốn thuê vài mẫu ruộng, mướn ít tá điền đến gieo trồng”.
Mặt Đinh môi giới tỏ vẻ nghi ngờ, ngạc nhiên nói. “Lúc này thuê đất làm chi?”.
Lâm Y cười. “Cho tôi bí mật đã, đợi tới lúc Đinh môi giới đi vào thôn chúng tôi sẽ biết”.
Đinh môi giới quen làm trung gian, biết tiến thối, thấy nàng không
muốn tiết lộ cũng chẳng sao. Chờ Lâm Y trả xong phí trung gian, Đinh môi giới đẩy qua tờ giấy, để nàng đặt cọc một phần tiền, lại cầm đi nhờ bà
cô kí tên. Lâm Y thầm nghĩ : khế thuê đất không giống khế đất, là một
nội dung hai bản sao, đến lúc đó người quen trong thôn nhìn thấy hai chữ “Lâm Y” sao có thể giữ kín bưng bưng được, thay vì khiến Đinh môi giới
nghi ngờ chi bằng bản thân tự làm rõ trước.
Nàng nghĩ thông, cười mượn bút mực của Đinh môi giới, thong dong kí
xuống hai chữ “Lâm Y”. Không ngờ Đinh môi giới kiến thức rộng rãi, chẳng hề cảm thấy kì quái, cười tủm tỉm hiểu rõ, ngược lại quan tâm nàng. “Cô thuê đất trồng trọt, thua lỗ thì thôi, chứ lời thật không sợ mọi người đến quấy rầy?”.
Lâm Y cười khổ. “Sợ chứ, bây giờ tôi còn đang hoảng hốt đây”.
Đinh môi giới ngạc nhiên nói. “Vậy sao cô còn thuê?”.
Lâm Y ngẩng đầu. “Bị người tính kế chết còn đỡ hơn đói chết”. Khi đi trên đường nàng đã hạ quyết tâm, dù sao đi đường nào cũng là ngõ cụt, so với rụt rè bị người khi dễ đến chết, đói chết, không bằng tích
thật nhiều tiền, hưởng thụ mấy ngày áo cơm không lo lại quan tâm chuyện
phiền não sau.
Nàng tâm đã quyết, bước chân phá lệ hữu lực, ngẩng đầu thẳng lưng về nhà, không ngờ mới đến cổng đã nghe thím Nhâm gọi nàng. “Lâm Tam nương, Nhị phu nhân gọi cô”.