Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 5 : Trương Lương trở về
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Đồ cưới của Trương Bát nương đã đặt mua đầy đủ hết, đến sang năm xuân về hoa nở, Trương Lương mới gửi thư, nói ông ta sắp về nhà, Phương thị
được tin hưng phấn không thôi, ngay cả gặp Lâm Y vẫn mặt mày rạng rỡ.
Trương Lương đi phía Đông du ngoạn đã qua gần một năm, Trương lão thái gia đứng trong sân mắng vài câu “Đồ bất hiếu” nhưng xoay người lại vui tươi chỉ huy thím Nhâm quét sân, quét đường,
quét mạng nhện trên xà nhà. Phương thị âm thầm tính ngày Trương Lương
trở về cũng sắp tới, vì thế mời vài thợ gạch đến nhà, tô trát đổi mới
hoàn toàn phòng ngủ, rồi vội vàng lật thùng tìm chăn đệm mới, đôi hài
mới làm cho Trương Lương ra, bận tối mày tối mặt.
Trương Lương nói trong thư rằng một tháng
nữa sẽ về đến nhà, nhưng không biết do nói dễ làm khó hay nguyên nhân
nào khác, cả nhà ước chừng đợi ba tháng mới thấy ông ta trở về.
Không khí lúc này đã nóng lên, Phương thị đổi qua quần áo cũ mát mẻ
mặc ở nhà, dẫn người hầu và các con khiêng rương hòm Trương Lương mang
về, Trương Lương đi nhà chính thỉnh an Trương lão thái gia.
“Rương kia là của em, chị lớn đừng để rơi ngã”. Một giọng nữ trong trẻo vang lên, mọi người đều sửng sốt, cùng ngẩng đầu lên, một
phụ nữ trẻ tuổi đứng ở cửa nhà kề, đang hành lễ chào Phương thị, đầu cô
ta chải kiểu tua cờ, trên người mặc áo sam vàng nhạt, dưới mặc la quần
sáu tầng lụa mỏng, giữa cạp váy còn treo vòng ngọc tròn trịa cột dây
lụa.
Cách ăn mặc chẳng những khiến Phương thị xám mặt, còn khiến bà ta
thất vọng tột độ, hành lý của người phụ nữ mặc áo vàng đó để cùng chỗ
với Trương Lương, cô ta còn chải tóc theo kiểu phụ nữ đã lấy chồng,
người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu, này nhất định là thiếp Trương Lương
nạp bên ngoài.
Người phản ứng đầu tiên là thím Nhâm, bà ta một lòng che chở Phương
thị, nắm ngay chổi trúc thật to, đánh đuổi cô nàng kia ra ngoài, miệng
oang oang mắng. “Nhà này không biết cô là ai, từ chỗ nào đến thì về chỗ đó đi”.
Người phụ nữ mặc áo vàng thình lình bị cái chổi quét vào mặt, hét lên một tiếng, khiến Trương Lương đi ra khiển trách thím Nhâm vài câu, lại
quay sang Phương thị nói. “Tôi bên ngoài không ai hầu hạ, liền nạp Ngân Tỷ, để tôi gọi đến kính trà cho phu nhân”. Lời ông ta nói, không phải thương lượng, mà là thông báo, điều này làm
Hai năm trước Lâm Y đến nhà họ Trương, được Trương Bát nương quan tâm rất nhiều, nàng không muốn nhìn thấy cô ấy gả đến nhà chồng với tâm tư
ngây thơ đơn thuần rồi chịu người ta ức hiếp, liền đem đủ loại biểu hiện của Ngân Tỷ từ lúc vào cửa đến nay làm ví dụ, phân tích cho cô ấy nghe
một phen, đáng tiếc Trương Bát nương mặt tỉnh tỉnh mê mê, cũng không
biết có nghe vào hay không.
Phòng ngủ của hai người từ lúc chạng vạng thím Dương đã hun muỗi bằng ngải thảo, dưới chiếu còn bỏ khương miêu tươi để đuổi rệp. Lâm Y nằm
trên giường, nghe tiếng thím Nhâm mắng bên ngoài, dần mông lung ngủ mất, không biết Ngân Tỷ rốt cuộc có xin được nhang muỗi hay không.
Ngày thứ hai Lâm Y đi nhà chính thỉnh an, Ngân Tỷ đã đứng hầu hạ sau
lưng Phương thị, trên cái cổ trắng mịn rõ ràng có mấy đốt đỏ, Trương
Lương giống như không thấy ái thiếp dị dạng, thần sắc như thường gắp
thức ăn ăn cơm, Phương thị mười phần hài lòng với kết quả này, khóe
miệng mỉm cười, thân mình ngồi hiên ngang.
Bữa cơm gió êm sóng lặng trôi qua, Ngân Tỷ chưa từng cáo trạng,
Phương thị chưa từng làm khó dễ, Trương Lương lại chẳng hay biết gì.
Tình thế cứ phát triển như vậy, Lâm Y càng lúc càng cảm thấy thú vị, cơm nước xong về phòng, gọi Trương Bát nương và thím Dương, đào lên mười
đồng tiền kẽm nàng giấu, đặt cược : Lâm Y cược Ngân Tỷ sẽ thừa dịp
Trương Lương đến phòng cô ta nghỉ tạm, bày ra mấy vết muỗi đốt trên
người; Trương Bát nương cược cô ta sẽ nhẫn nhục chịu đựng, im lặng đến
cùng; thím Dương cược cô ta sẽ thừa dịp Trương Lương không ở nhà, cãi
nhau một trận thật lớn với Phương thị.
Lâm Y là muốn dạy cho Trương Bát nương nhìn mọi thứ phải để tâm nhiều hơn, mới vắt óc thiết kế ván bài này, ai ngờ Trương Bát nương hoàn toàn không hiểu nàng khổ tâm, chỉ cảm thấy đặt cược mới mẻ thú vị, vừa đếm
tiền vừa nhắc. “Nhất định mình sẽ thắng”.
Không bao lâu, thím Nhâm đến gọi Trương Bát nương, nói Phương thị gọi cô đi học nấu ăn. Trương Bát nương than thở, lại không chịu nhích
người, thím Dương khuyên mãi mới chịu, cùng thím Nhâm lôi kéo cô đi. Ai
cũng có việc làm, Lâm Y biết đã đến phiên nàng quét sân, nàng đi đến
phòng tạp vật, lấy chổi trúc, bắt đầu làm việc. Chờ nàng quét đến bên
trái chuồng heo, chợt thấy Ngân Tỷ đứng dưới mái hiên ngoắc ngoắc nàng,
nàng sợ Phương thị, không dám đến gần, đứng tại chỗ hỏi. “Ngân di nương ăn sáng chưa?”.