Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 7 : Trai cò đánh nhau
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Chạng vạng, Trương Bát nương xa xa nhận ra hai anh em họ Trương tan
học về nhà, cầm lấy nút thắt hoa mai tâm đi tặng, Lâm Y giữ chặt cô lại
nói. “Suýt nữa đã quên, nút thắt lấy danh nghĩa chị mà tặng, làm sao chỉ tặng cho mỗi Nhị ca, mà không tặng Đại ca?”.
Trương Bát nương gật đầu nói phải, vội vàng ngồi xuống kết cho Trương Bá Lâm một nút thắt khác mới đi ra cửa.
Qua một lúc, cô tươi cười đầy mặt quay về, cầm xấp giấy làm bằng tre trúc đưa cho Lâm Y, nói. “Nhị ca đưa, nói cho em luyện chữ, Nhị ca nghe nói nút thắt kia do chính tay em kết, nắm khư khư trong lòng bàn tay không buông, thiếu đường mừng
phát rồ”.
Lâm Y che miệng cười, nói cảm ơn, nhận lấy cất kĩ, tiếp tục kết nút thắt.
Cơm chiều xong, Trương Bát nương gọi thím
Dương, hỏi thím tìm hiểu tin tức thế nào rồi, thím Dương đang chờ người
ta hỏi đây, lập tức mặt mày hớn hở. “Trước khi ăn cơm, trong phòng
Ngân di nương liền đốt nhang muỗi, cô ta không được ra ngoài, vậy thứ đó ở đâu ra? Nhất định là thím Nhâm lén Nhị phu nhân mua dùm cô ta”.
Trương Bát nương uể oải. “Trò đặt cược của chúng ta chẳng ai thắng, đáng tiếc mười văn lại hoàn mười văn”.
Lâm Y buồn bực nói. “Nhang muỗi đắt nhưng cũng không đến nỗi năm trăm văn, nhất định cô ta còn mua gì nữa?”.
Thím Dương gật đầu. “Tất nhiên là có mua đồ nữa trong thành, hàng chưa giao đến”.
Nàng đoán không sai, giữa trưa ngày thứ hai, tiểu nhị của cửa hàng
trong thành giao một cái rương lớn đến nhà họ Trương, xưng là đồ của
Ngân di nương.
Thiếp thất mua sắm cũng không vi phạm quy củ, Phương thị định làm khó Ngân Tỷ thế nào cũng phải cho khuân cái rương đó vào phòng cô ta.
Mấy người ở nhà chính đều muốn đi xem náo nhiệt, lại sợ Phương thị
quở trách, chính Phương thị cũng tò mò, do dự lúc lâu mới sai người. “Các người ra nhìn một cái, đừng để cô ta mang về nhà vật gì không hợp quy củ, khiến người khác chê cười”.
giục Trương Lương đòi về, nhưng Trương Lương cho rằng làm vậy mất mặt
đàn ông, kiên quyết không chịu, sau bị ép quá, ban ngày trốn ra ngoài bù khú bạn bè, ban đêm ngủ lại trong phòng Ngân Tỷ, ngay cả gặp mặt Phương thị ngó một cái cũng không.
Lâm Y nghe Trương Bát nương kể lại xong, chẳng có phản ứng gì, lòng
nàng đang tràn đầy các kiểu nút thắt mới, mười ngón bay vun vút, kết hết cái này đến cái khác. Trương Bát nương vì muốn nàng tặng tín vật cho
Nhị ca mới dạy nàng học, không ngờ cho nàng thêm một nguồn thu nhập mới. Một nút thắt có thể bán được tới mười lăm văn tiền, lại không quá phí
sức, lợi hơn nhiều so với bán hài.
Trương Bát nương mặc dù không bài xích Ngân Tỷ, nhưng rốt cuộc vẫn
đau lòng mẹ ruột hơn, vừa thêu khăn cho mẹ chồng tương lai vừa than thở. Lâm Y thấy cô như thế, an ủi. “Cô ta không có nguồn thu vào, có
tiền mấy vẫn miệng ăn núi lở, mẹ chị là vợ cả, dưới gối con trai con gái đầy đủ, cô ta có tranh xé trời cũng không qua được mẹ chị đâu, yên tâm
một vạn lần”.
Lời này có lý lại xuôi tai, Trương Bát nương nở nụ cười, quay đầu bê
nguyên xi đi an ủi Phương thị, Phương thị biết từ miệng Lâm Y nói ra câu này, kinh ngạc vô cùng, cũng có vài phần vui mừng, lúc gặp Lâm Y cũng
nể mặt mũi hơn.
Trước đêm Trương Bát nương xuất giá, Ngân Tỷ tặng một phần quà hậu
hĩnh đến phòng cô, Lâm Y cùng phòng với cô cũng thơm lây, nhận được một
cái gối gốm sứ bạch liên. Nàng không dám tự tiện giấu, cầm đi hỏi Phương thị. “Cháu trả lại cho Ngân di nương nhé?”.
Phương thị hận không thể bóc sạch hết tiền trong tay Ngân Tỷ, nói như chém đinh chặt sắt. “Cứ nhận lấy!”.
Lâm Y được thông qua, yên tâm lớn mật ôm gối về phòng, cách mấy ngày, chợ phiên lại mở, nàng kéo Trương Bát nương đi tiếp, bán nó được giá
tốt, được chừng hai trăm văn. Trương Bát nương nhìn nàng vui rạo rực
giấu tiền vào bình đồng, cười nói. “Có lời hơn thêu hài và kết nút thắt nhiều nhỉ, sau này em giao thiệp nhiều hơn với Ngân di nương đi”.
Lâm Y bị Trương Bát nương nói sợ, giao thiệp nhiều với Ngân Tỷ, không sợ Phương thị lột da nàng sao?