Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 8 : Bát nương lấy chồng
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Ba ngày trước khi Trương Bát nương thành thân, nhà họ Phương mang búi tóc hoa, khăn voan, cánh hoa, phấn hoa và chỉ màu đến thúc giục tân
nương, Phương thị đành phải tạm gác chuyện Ngân Tỷ sang một bên, vội
vàng chuẩn bị áo bào xanh, giày, vân vân làm lễ tặng lại. Đáp lễ chẳng
qua là lên tiếng cho bên kia biết, chứ hai ngày sau đi lót giường mới là việc đại sự, Phương thị không dám qua loa, trước một ngày đã lo kiểm kê vật dụng và châu báu trang sức. Thật ra cái gọi là đi lót giường chính
là đưa một phần đồ cưới qua trước để khoe khoang, liên quan đến thể diện cả nhà họ Trương, ngay cả Trương lão thái gia và Trương Lương cũng đến
hỗ trợ.
Trương Lương nhìn thấy trong đống hòm xiểng có một cái tráp sơn son thiếp vàng nhìn thật quen mắt, liền hỏi. “Đây không phải của Ngân Tỷ sao?”.
Trước mặt Trương lão thái gia, Phương thị phải giả bộ hiền lành, cười cười nói. “Là Ngân Tỷ cho Bát nương thêm của hồi môn”.
Trương Lương “À” một tiếng, hưng trí lật lên xem, bên trong
có trâm ngọc, thoa ngọc, vòng ngọc, hoa tai ngọc, ngọc bội – một bộ
trang sức bằng ngọc chất lượng vô cùng tốt.
Ngân Tỷ ra tay hào phóng, Trương Lương có chút vừa lòng, khen ngợi
vài câu, ngay cả Trương lão thái gia cũng cảm thấy thiếp này tốt tính.
Phương thị âm thầm phỉ nhổ. “Cô ta chỉ là thiếp, có cái gì là của chính cô ta chứ, cầm tiền người khác giả hào phóng, ai không làm được”.
Nếu là bình thường, thím Nhâm nhất định khuyến khích Phương thị đi
tìm Ngân Tỷ đòi tiền, nhưng lần này lại ngậm chặt miệng, sợ Ngân Tỷ hết
tiền, bà ta liền mất ưu đãi.
Ấn theo quy củ, ngày đi lót giường, nữ quyến nhà họ Trương sẽ đi nhà
họ Phương, nhưng Mi Châu không phải quê cha đất tổ của nhà họ Trương,
thân tộc thưa thớt, Phương thị đành mời các nàng dâu hàng xóm đi cùng,
bảo thím Nhâm đi theo trông nom. Cùng lúc đó, ở nhà họ Trương cũng đãi
mấy bàn tiệc rượu, mời các đồng hương đến cùng náo nhiệt.
Người ở nông thôn đều nhiệt tình, không cần mời cũng sẽ xuống phòng
bếp hỗ trợ, Phương thị gặp nhân thủ đông đúc, liền gọi Lâm Y. “Bát nương xấu hổ, không chịu đi ra ngồi ăn, cô đi vào phòng ăn chung với Bát nương đi”.
Lâm Y nói dạ, tìm cái khay bưng một chén canh cá, một dĩa gà luộc và
một dĩa đậu hũ ma bà; tiệc rượu vùng quê ít rau nhiều thịt, thấy rau
xanh tươi non, nàng nghĩ đến Trương Bát nương thích ăn cải trắng, liền
xuống bếp xào một dĩa, lại bới tô cơm lớn, thêm bình rượu ngon, bưng đi
Xong việc phòng bếp, Phương thị cũng đi ra, bà ta đại khái hiểu được
Trương Lương đang ở phòng Ngân Tỷ, vội vàng bước chân qua đó. Lâm Y trở
về phòng, cùng Trương Bát nương nói chuyện phiếm hồi lâu cũng không nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, hẳn là không có gì xảy ra, sớm lên giường đi ngủ.
Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, Trương Bát nương đã bị thím Dương đánh thức, lau răng, rửa mặt, tự tay Phương thị trang điểm cho cô. Lâm Y mở hộp phấn, bỏ vào tay Phương thị, Phương thị lấy phấn trắng phấn hồng bên trong bôi lên mặt Trương Bát nương. Chờ đánh phấn xong, tay bà ta
cũng dính đầy, Lâm Y vội đưa khăn ẩm qua, nói. “Nhị phu nhân lau tay trước đã”.
Phương thị nhận khăn, lau sạch tay, lấy tiếp than xoắn ốc vẽ mi lá
liễu cho Trương Bát nương. Lâm Y thấy bà ta buông than đi lấy lược,
nhanh đưa sáp thơm đến.
Trương Bát nương kêu lên. “Lúc Ngân di nương mới đến nhà chúng ta, chải tóc kiểu tua cờ thật là đẹp, mẹ cũng búi cho con kiểu đấy đi”.
Phương thị trầm mặt, lại không tiện dạy dỗ con gái ngay trong giờ phút này, liền bỏ lược xuống. “Gọi Ngân Tỷ đến chải đầu cho Bát nương tử”.
Thím Nhâm và thím Dương thật là bị tiền của Ngân Tỷ làm hoa mắt, đồng thanh lên tiếng, chuẩn bị xoay người. Lâm Y vội chữa cháy. “Cô ta
là thân phận gì chứ, làm sao chải đầu cho Bát nương tử được? Cháu thấy
lần trước phu nhân chải kiểu mây bồng cũng rất đẹp”.
Phương thị rốt cuộc nghĩ đến hôm nay con gái xuất giá, liền buông tha. “Theo lời cô, chải kiểu mây bồng đi”.
Hai bà vú Nhâm, Dương quay về, đồng thời đổ mồ hôi lạnh, chưa đầy một khắc đã tìm cớ ra ngoài, sợ Phương thị trút giận lên mình. Trương Bát
nương cũng hiểu bản thân khiến mẹ bực, ngậm chặt miệng không dám nói
nữa, thẳng đến khi ra ngoài mái hiên mới bổ nhào vào lòng Phương thị
khóc rống lên.
Phong tục Bắc Tống, tân lang không đến đón, chỉ có bà mối đến, bà mối kia xem ra nhận được nhiều lì xì, bắt đầu gọi đội kèn thổi thúc giục
tân nương. Phương thị nghe tiếng nhạc giục giã, vội lấy khăn lau nước
mắt cho Trương Bát nương, gọi Lâm Y đỡ cô ra ngoài.
Lâm Y rất muốn cùng các vị thân khách khác tiễn Trương Bát nương đi
nhà họ Phương, lại uống chén rượu mừng rồi quay về, đáng tiếc nàng không được coi là thân thích nhà gái đúng nghĩa, Phương thị lại không muốn
thả nàng ra ngoài gặp người, đành ngóng tầm mắt nhìn đám người đón đưa
dâu vây quanh mái hiên náo nhiệt rồi dần đi xa.