Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 83 : Phương thị bị đuổi

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Đợi qua mấy ngày, Phương thị mình mẩy thương tích đến mượn lương

thực, Lâm Y liền hiểu ngày ấy hai người đánh nhau trong phòng là Trương

Lương và bà ta. Phương thị cũng biết xấu hổ vì vết thương trên mặt, nâng tay áo lên che giấu, rầm rì nói. “Tam nương tử cho ta mượn một thạch lương thực”.



Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Tôi đang ăn chung bếp với nhà Đại phu nhân, làm gì có lương thực đâu?”.



Phương thị hỏi. “Hai mươi mấy mẫu ruộng nước của cô không lẽ không có lương thực?”.



Lâm Y đáp. “Năm ngoái đã bán”.



Phương thị không chịu buông tha, truy hỏi tiếp. “Bán xong tiền đâu, không có lương thực, ta vay tiền cũng được”.



Lâm Y thấy bà ta dính như kẹo mạch nha, rất là phiền não, thuận miệng nói dối. “Ruộng cạn, cỏ linh lăng, ngỗng, heo, mọi thứ đều cần tiền, còn có tiền thuê nhà, tiền cơm canh…”.



Phương thị nghe xong một chuỗi dài, không thể bác bỏ, liền chỉ phía chuồng heo. “Không có tiền, gạo Chiêm Thành cũng được”.



Thanh Miêu nhịn không thể, chen vào. “Đó là cho heo ăn”.



Phương thị đỏ mặt. “Nhà nghèo cũng ăn”.



Thanh Miêu cười với Lâm Y, nói. “Nhị phu nhân người hầu lớp lớp, vậy mà lại nói mình nghèo”.



Phương thị mượn lương thực vốn không liên quan đến người hầu nhiều hay ít, nhưng nghe câu đó lại bị chọc tức, mắng. “Nhà chúng ta tổng cộng chỉ có sáu mươi mẫu ruộng, từ trên xuống dưới lại

chừng hai mươi người, chính vì quá nhiều người hầu mới hao phí lương

thực!”.



Hai mươi người, quả thật quá nhiều, khó trách nghèo, Lâm Y cũng chặc lưỡi, nói. “Gạo Chiêm Thành không đắt, Nhị phu nhân mua mấy thạch về dùng tạm đi”.



Phương thị còn nợ Phương Đại Đầu một quan bốn trăm văn kìa, gạo Chiêm Thành có rẻ đi nữa bà ta cũng chẳng có tiền mua, chỉ lí nhí. “Ta ghi giấy nợ cho cô, đợi bán ngỗng có tiền cứ khấu trừ vào đấy”.



Lâm Y vốn không muốn, nhưng nghĩ đến Nhị phòng nhà họ Trương không có gạo

ăn, Trương Trọng Vi cũng sẽ đói bụng, vì thế gật đầu, nhận Phương thị

ghi giấy nợ, sai Thanh Miêu dẫn bà ta đi lấy lương thực.



Gạo Chiêm Thành chất lượng khác biệt một trời một vực với lúa nước thông thường,

Phương thị sợ Trương Lương phát hiện, liền cẩn thận giấu giếm, chỉ lấy

cho người hầu ăn, thím Nhâm thím Dương thì thôi, người hầu do Lí Thư

mang đến làm sao ăn nổi gạo kém chất lượng như vậy, ai nấy kêu khổ thấu

trời, đến bẩm báo cho Lí Thư nghe. Lí Thư đã được thím Nhâm báo rằng
Thanh Miêu không hiểu. “Rõ ràng là Nhị phu nhân gây chuyện, có liên quan gì đến Đại thiếu phu nhân đâu?”.



Lâm Y vừa là giải thích vừa là dạy bảo. “Hai mươi quan tiền không đủ để Đại thiếu phu nhân thưởng người hầu, vậy mà

thiếu phu nhân nhất định không chịu bỏ ra bù cho Nhị phu nhân, nhất định là muốn nhìn Nhị phu nhân khốn khổ”.



Thanh Miêu nghe xong, cân nhắc xâu chuỗi lại cũng hiểu ra, khen. “Đại thiếu phu nhân bản lãnh kinh người, vừa đuổi được Nhị phu nhân đi, vừa không dính một giọt nước bẩn”.



Lâm Y gật đầu, nghĩ bụng : tâm kế thủ đoạn như vậy, chính mình cũng phải

học thêm. Nàng bội phục Lí Thư, Lí Thư vừa hay cũng nhớ đến nàng, cười

vui vẻ tìm đến cửa tán chuyện nhà, lại nói lời cảm tạ.



Lâm Y không hiểu, hỏi. “Vì sao Đại thiếu phu nhân cảm ơn tôi?”.



Lí Thư không đáp, chỉ nói. “Nghe nói Nhị phu nhân mượn tiền cô, cô không cho?”.



Lâm Y rốt cuộc rõ, thì ra trong lúc vô tình nàng cũng trở thành một nhân tố góp vào sự kiện Phương thị bị đuổi, nàng chỉ khác Lí Thư ở chỗ nàng

không cố tình, chỉ tiện thể nói. “Không phải tôi không muốn cho, thật sự là không có để cho”.



Lí Thư thấy nàng đẩy ngược lại lý do của mình, cũng không phật lòng, cười. “Dù là thế nào đi nữa, ta vẫn muốn cảm tạ cô”. Nói xong sai Cẩm Thư đặt lễ vật xuống.



Hai tráp một lớn một nhỏ, nắp đậy kín, nhưng nhìn qua hộp bọc gấm sang quý

như vậy, dễ đoán được lễ vật bên trong giá trị xa xỉ, Lâm Y không bài

xích làm đồng minh của Lí Thư, nhưng không muốn áp dụng phương pháp như

vậy, chỉ nói. “Đại thiếu phu nhân khách khí chuyện gì, nếu có thể giúp được thiếu phu nhân, chỉ cần sai người nói tôi một tiếng”.



Lí Thư là người thông minh, hiểu được, cũng không kiên trì muốn tặng, sai Cẩm Thư thu hồi, vẫn cười. “Tam nương tử nếu có rảnh, thường thường đến phòng ta ngồi chơi”.



Lâm Y đồng ý, tiễn Lí Thư ra cửa. Thanh Miêu nhìn hai chủ tớ đi xa, nói. “Đại thiếu phu nhân mặc dù nói chuyện lúc nào cũng thích nói một nửa

giấu một nửa, nhưng so với Nhị phu nhân thì mạnh hơn nhiều”.



Lâm Y nhịn không được thầm oán, Phương thị có nói tiếng người đâu mà.



Phương thị bị đuổi, nhà họ Trương nghênh đón sự yên tĩnh đã lâu vắng bóng,

dường như ai ai cũng trông ngóng bà ta đừng trở về nữa. Trương Bá Lâm vì chuyện Như Ngọc vẫn đang tức giận bà ta, không thèm đi cầu xin Trương

Lương; Trương Trọng Vi có tâm muốn cầu, lại thấy nét mặt Lâm Y rõ ràng

sáng rỡ tươi cười, cước bộ cũng nhẹ nhàng, liền nuốt xuống lời đã đến

đầu môi.