Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 87 : Thanh Miêu đấu trí
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Bà mối náo loạn một trận, thấy không có người để ý tới, đành phải rời đi, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ, nói phải tung hê sự keo kiệt của nhà họ Trương cho khắp nơi cùng biết. Phương thị tới ruộng cỏ linh lăng, đàn
ngỗng đã sớm được lùa vào trong, vợ Trương Lục đang canh cửa, nói gì
cũng không cho bà ta đi vào. Phương thị đành phải đứng xa xa nhìn đàn
ngỗng, cảm thấy bộ dạng chúng cũng không giống bị ôn dịch, nghi ngờ. “Thật sự bị bệnh? Hay là lừa ta đó?”.
Vợ Trương Lục sớm nhận được chỉ thị, nói. “Đây cũng không phải chuyện tốt lành gì, lừa phu nhân làm chi.”
Phương thị vẫn không tin tưởng lắm, lại chẳng thể xông vào trong chòi nhìn, trách mắng. “Ta góp sáu phần cổ đông, vì sao không thể vào nhìn?”.
Vợ Trương Lục vóc dáng khỏe mạnh, căn bản không cần đẩy bà ta, đứng chắn
trước cửa, nhanh tay đóng chặt cửa lại. Phương thị không cách nào chen
vào trong được, đành chịu, mắng vài câu, dọa dẫm vài câu, đi ba bước lại quay đầu lại nhìn.
Trong lòng bà ta có nghi hoặc, muốn tiếp tục dò xét tài sản của Lâm Y, liền gọi thím Nhâm đến ra lệnh. “Chuồng heo của Lâm Tam nương, hôm nay đến phiên ai trực đêm?”.
Thím Nhâm đáp. “Là nô tỳ”.
Phương thị mừng rỡ, vội kêu bà ta đi nhìn heo trong chuồng xem có béo tốt
không, có bị nhiễm bệnh không. Thím Nhâm liền lóc cóc đi nhìn, quay về
bẩm báo. “Hơn mười đầu heo đều béo tốt, khỏe mạnh”. Lại nói thêm. “Rau xanh trong vườn cũng tươi tốt, tôi muốn nhổ mấy cây mang về, tiếc rằng Hắc Thất Lang canh chừng quá chặt”.
Phương thị mắng bà ta không có tiền đồ, chỉ biết nhìn chằm chằm mấy cây rau, nói. “Ta xem ra chuyện đàn ngỗng bị ôn dịch là con nha đầu Thanh Miêu kia bịa đặt”.
Thím Nhâm nói. “Cho dù nuôi ngỗng bị lỗ, cô ta còn có ruộng, có heo, cưới cô ta vào cửa, ít nhất chúng ta sẽ không bị đói”.
Phương thị liên tục gật đầu. “Không cho nó nuôi ngỗng nữa, đau cả tim, có chút tiền lại đổ hết xuống sông xuống biển, nên nhanh chóng cưới nó vào cửa, bắt nó lấy tiền mua
ruộng hết”.
Thím Nhâm tiếp lời. “Vậy mai tôi lại đi tìm bà mối tới cửa cầu thân?”.
Phương thị liếc mắt trừng bà ta. “Còn phải hỏi nữa?”.
Sáng sớm ngày hôm sau, thím Nhâm bị Phương thị thúc giục, vào thành tìm bà
mối, ban đầu vẫn tìm bà mối lần trước, không ngờ bà này hôm qua không
thưởng mới cùng thím Dương đuổi theo, một trái một phải kẹp Phương thị ở giữa. Phương thị còn tưởng hai bà đến giúp tăng thêm khí thế, đầu càng
hất lên cao, hùng hổ đến trước phòng Lâm Y, chỉ thấy cửa phòng đóng
chặt, không có ai ở nhà. Bà ta một bụng buồn bực mà không tìm được chỗ
xả, càng tức giận, nhìn trái nhìn phải, thấy Lưu Hà gần đó, liền kéo qua hỏi. “Thanh Miêu đâu?”.
Lưu Hà trả lời. “Ai biết được, có lẽ là bận rộn ở chỗ nào rồi”.
Phương thị lại hỏi. “Vậy Lâm Tam nương đâu?”.
Lưu Hà mất kiên nhẫn đáp. “Tôi cũng không có nghĩa vụ thay Nhị phu nhân trông chừng người khác, làm sao biết được cô ấy đi đâu”.
Phương thị thấy cô ta vô lễ như vậy, định giáo huấn cô ta một chút, thím Dương vội nhắc nhở. “Nhị phu nhân, cô ta là nha hoàn của Đại phòng, không thể động vào”.
Phương thị đành nhịn xuống cơn tức, tự mình đi tìm. Trước ra vườn rau bên hông nhà, Hắc Thất Lang thấy bà ta liền cắn, bà ta sợ quá chạy trối chết,
chuồng heo cũng không dám đi, sai thím Dương đi xem thử, quay về báo
rằng không có người, bà ta đành phải ra ruộng tìm. Tá điền trên ruộng ai cũng bận rộn, lại thấy nhà họ Trương nghèo, khinh thường bà ta, không
thèm trả lời vấn đề bà ta hỏi. Phương thị vừa đi vừa tìm, vừa bị khinh
bỉ, không ngừng than vãn hổ lạc xuống núi bị chó bắt nạt, đợi đến lúc bà ta tìm được Lâm Y và Thanh Miêu trên ruộng cỏ linh lăng, dáng vẻ bệ vệ
hùng hổ đã tiêu tan không còn lại bao nhiêu, đến nỗi mắng Thanh Miêu
cũng có vẻ yếu ớt. “Con nha hoàn chết tiệt kia, không biết quy củ là gì, Tam nương tử nhà mày phải gả chồng, mày lại ngăn cản, chẳng lẽ muốn cướp đoạt hôn sự của người ta?”.
Thanh Miêu đang xem xét hàng rào có hỏng hóc chỗ nào hay không, bận bịu một lúc mới ngẩng đầu đáp lời. “Nhị phu nhân nói láo không chớp mắt, tôi ngăn cản Tam nương tử lúc nào?
Thảo thiếp chúng tôi cũng đã viết xong, chỉ chờ Nhị phu nhân tới lấy”.
Phương thị nghe nói thảo thiếp đã viết xong, lại cao hứng trở lại, vội hỏi. “Thảo thiếp ở đâu? Ta cho người đi lấy”.
Thanh Miêu phủi tay, đi ra khỏi ruộng cỏ linh lăng, đòi Phương thị đưa tờ
giấy cô viết. Phương thị đưa qua tờ giấy đã bị vò thành một cục, Thanh
Miêu nhìn xuống bên dưới, nói. “Nhị phu nhân còn chưa ký tên đồng ý, không thể trao thảo thiếp cho phu nhân được”.
Phương thị cả giận. “Mày viết một đống nhảm nhí còn bắt ta kí tên đồng ý? Có ai gả chồng mà dám
đặt điều kiện với nhà chồng không? Quy củ kiểu gì đó?”.