Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 88 : Trọng Vi đuổi người
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Thanh Miêu phe phẩy tờ giấy, cười hì hì. “Nhị phu nhân đã không đồng ý thì chúng ta hủy hôn, phu nhân lại tìm nương tử khác ngoan ngoãn quy củ đi”.
Phương thị á khẩu, Thanh Miêu đẩy bà ta vào hoàn cảnh lưỡng nan, muốn cưới
phải đồng ý tờ điều kiện “vớ vẩn” kia, không cưới thì bà ta lại chẳng
cam lòng. Đang phiền não, thím Nhâm nói nhỏ. “Nhị phu nhân sao phải nói chuyện với một đứa nha hoàn, Lâm Tam nương đứng ngay kia, Nhị phu nhân đi nói với chánh chủ chứ”.
Phương thị tỉnh ngộ, vội đẩy phắt Thanh Miêu qua một bên, đi băng qua ruộng cỏ linh lăng, đến chòi ngỗng tìm Lâm Y. Bà ta tùy tiện đẩy hàng rào ra,
không ngờ đàn ngỗng kia còn hung hăng hơn cả Hắc Thất Lang, gặp người
liền mổ, bà ta bị mổ vào đùi đau điếng, vội vàng lui về phía sau, đứng
xa xa xuýt xoa cái miệng. “Ta biết Tam nương tử trong lòng muốn gả,
nếu không vì sao vô duyên vô cớ phân cổ phần cho ta? Tất cả là do con
nha đầu Thanh Miêu kia gây sự mới làm chúng ta ly tâm, cô mau đem thảo
thiếp tới, chúng ta mau chóng xử lý hôn sự”.
Lâm Y cúi đầu không nói, vợ Trương Lục đứng cạnh lên tiếng. “Trương Nhị phu nhân, làm gì có ai nói thẳng ngay mặt tiểu nương tử chuyện hôn nhân chứ, phu nhân không xấu hổ, cô ấy xấu hổ”.
Phương thị lẩm bẩm. “Nó không cha không mẹ, không nói thẳng với nó thì nói với ai”.
Lúc này Thanh Miêu đuổi theo, túm lấy Phương thị. “Điều khoản tôi đã liệt kê rành mạch, nếu phu nhân chịu làm thì theo
tôi đi lấy thảo thiếp, nếu không chịu thì mau về nhà đi, đừng có đứng ở
đây cản trở Trương Lục tẩu tử làm việc, còn khiến Tam nương tử nhà chúng tôi thêm ngột ngạt”.
Phương thị sao chịu đi, không thèm nhìn Thanh Miêu, vẫn dong dài với Lâm Y. Thanh Miêu quan sát, lặng lẽ mở cửa hàng rào, nháy mắt với vợ Trương Lục, hai người hợp lực lùa đàn ngỗng
ra ngoài.
Đàn ngỗng tính hung, thấy người lạ liền mổ, quác quác ồn ào muốn nổ màng nhĩ, Phương thị không chịu nổi, vội gọi hai bà thím
Nhâm Dương đến giúp. Thím Dương thấy bà ta kêu la, chuẩn bị nhảy vào,
thím Nhâm lại giữ chặt. “Xem ra Tam nương tử cố tình muốn cho Nhị phu nhân một bài học, chúng ta cứ kéo dài thời gian đi, không chừng được tiền thưởng”.
Thím Dương nghiêm mặt nói. “Chủ nhân gặp họa, thân là người hầu sao lại đứng xem náo nhiệt?”. Nói xong liền xông lên, nhưng không lại gần, chỉ chạy xung quanh đàn ngỗng, kêu to. “Nhị phu nhân chớ hoảng sợ, tôi đến cứu phu nhân”.
Thím Nhâm nhìn một lúc, thấy bà này miệng kêu hăng say nhưng chân lại chẳng
xê dịch, mới hiểu ra, cười mắng thím Dương gian xảo, cũng xông lên, hợp
mở ra xem, thấy thư của Lâm Y, chàng mừng đến độ đóng sách bỏ chạy, chui đầu vào phòng, lập tức đốt đèn đọc thư. Không ngờ đèn sáng lên, chiếu
sáng bóng người đang nằm trên giường, chàng đưa đèn lại gần nhìn cho rõ, vội la lên. “Thanh Liên, vì sao ngươi ở trong phòng của ta, không phải đã chuẩn bị phòng riêng cho ngươi ở hay sao?”.
Thanh Liên kéo chăn lỏng lẻo đắp ngang ngực, khéo léo đưa đẩy hai vai trần lộ ra, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, nhu nhược mềm giọng. “Phòng ở to như vậy, chỉ có mình em, em sợ”.
Trương Trọng Vi khó hiểu. “Chẳng phải có Cẩm Thư hay sao?”.
Thanh Liên chê cười chàng thành thật. “Cẩm Thư tỷ tỷ ngày ngày đều túc trực trong phòng Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia không biết ư?”.
Cẩm Thư ban đêm còn trong phòng Trương Bá Lâm, Trương Trọng Vi có gặp qua
vài lần, nghe vậy mặt liền đỏ. Thanh Liên còn tưởng chàng động lòng,
chuẩn bị tụt chăn xuống, không biết Trương Trọng Vi bình sinh ghét nhất
kẻ không biết tự trọng, quát. “Ngươi đã hâm mộ Cẩm Thư như vậy, chi bằng nói với cô ta một tiếng, đi hầu Đại thiếu gia luôn đi”.
Thanh Liên quyến rũ mấy lần mà không được, vừa thẹn vừa giận, rầm rì mắng. “Đàn ông ai chẳng ba vợ bốn nàng hầu, chỉ có thiếu gia đứng đắn nhất”.
Trương Trọng Vi vội vã muốn đọc thư của Lâm Y, lười tranh luận với cô ta, đóng cửa lại, đi ra ngoài. “Ta đếm đến mười, nếu ngươi còn không ra, sáng mai ta bán ngươi đi”.
Thanh Liên biết chàng e ngại mặt mũi Lí Giản Phu, sẽ không dễ dàng bán mình
đi, nhưng cũng không muốn vì thế mà trở mặt với chủ nhân, nhanh chóng
khoác áo váy lên, bộ dạng chưa chỉnh đã lao ra ngoài.
Trương Trọng Vi rốt cuộc cũng đợi đến lúc trong phòng không ai, lập tức đóng cửa cài then, tiến đến gần đèn mở thư ra đọc. Chàng đọc thấy Lâm Y thật tâm bảo rằng nàng nuôi ngỗng lời không ít tiền, Thanh Miêu cũng dần dần có khả
năng hơn, từ tận đáy lòng mừng rỡ cho nàng. Nhưng trong thư không hề
nhắc tới Phương thị, chàng không khỏi thầm đoán : là hai người đã giải
hòa hay Phương thị vẫn tiếp tục làm khó dễ, khiến Lâm Y chán ghét không
muốn nhắc tới?
Trong lòng chàng nhớ thương Lâm Y, một chốc vui vẻ, một chốc lại lo lắng, sớm quăng chuyện Thanh Liên ra sau đầu. Thẳng đến ngày hôm sau Trương Bá Lâm tới hỏi, chàng mới nhớ ra hôm qua có nha
hoàn bò lên giường mình. Trương Bá Lâm có chút tiếc nuối rèn sắt không
thành thép, hỏi. “Tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, chủ động yêu thương quyến luyến, vì sao cậu không cần?”.