Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 96 : Đổi phòng
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Lâm Y thu được ánh mắt của nha đầu nhà mình, biết được ý tứ của Thanh Miêu, tâm vui mừng không thôi, định lên tiếng giải vây, Lí Thư đã mở
miệng nói trước. “Cẩm Thư và Thanh Liên từ sớm liền ầm ĩ đòi ở thuyền hạng nhất, nếu em dâu không cần gian phòng kia, không bằng nhường ta?”.
Lâm Y thật sự không đoán được Lí Thư sẽ lên tiếng giúp nàng, nhưng
nói theo cách khác là đang làm tổn hại lợi ích của chính Lí Thư, vì thế
vừa mừng vừa sợ, vừa là cảm kích, vội nói. “Chúng em không cần, nhường cho Đại tẩu vậy”.
Lí Thư rõ ràng giúp nàng, nhưng bề ngoài vẫn phải diễn đủ, mỉm cười tạ ơn nàng mới quay đầu nói với Cẩm Thư và Thanh Liên. “Nếu Nhị thiếu phu nhân chấp nhận thì hai ngươi đi gian phòng đó mà ngủ”.
Cẩm Thư và Thanh Liên chưa từng nghĩ tới
sẽ có thể ở trên thuyền, mà lại là thuyền Trương Bá Lâm cùng ở, đích xác là cực kì mừng rỡ, chờ tạ ơn xong liền vội vội vàng vàng chạy xuống
đuôi thuyền, gọi người thả dây thừng kéo hành lý ở thuyền phía sau lên.
Phương thị thấy Lí Thư phá hư chuyện của mình, tức giận nói. “Thêm một gian phòng chẳng phải sẽ trả thêm một phần tiền?”.
Bà ta tức Lí Thư, nhưng Trương Lương lại cho rằng Lí Thư hiền lành, bác bỏ. “Một gian phòng thì tốn bao nhiêu, con dâu rộng lượng, đón cả hai nha hoàn thông phòng của Bá Lâm lên chung, có gì không ổn?”.
Trương Bá Lâm cũng cảm thấy Lí Thư trí tuệ thấu hiểu lòng người, ánh
mắt nhìn về phía Phương thị chứa chút ít bất mãn. Một già một trẻ đều
che chở Lí Thư, Phương thị càng thêm căm tức, đoạt lấy Trương Tuấn Minh
ôm đi, bảo rằng gió thổi đau đầu, vào phòng nghỉ. Trương Tuấn Minh lần
đầu thấy sông nước, đang vui vẻ đột nhiên bị ôm vào phòng, rất là bất
mãn, oa oa khóc lớn, dẫn tới tất cả mọi người đều cau mày, Trương Lương
vội nói với Trương Bá Lâm. “Còn không chạy nhanh vào ôm Tuấn Minh ra, đừng nuông chiều tính tình mẹ anh”.
Phương thị vẫn đang giận, Trương Bá Lâm không dám đi chọc vào tổ vò
vẽ, gọi bà vú đi, bà vú nghe lệnh vào ôm Trương Tuấn Minh, không bao lâu sau, khoang thuyền oang oang toàn là tiếng Phương thị chửi bậy, tiếng
bà vú giải thích, tiếng Trương Tuấn Minh gào khóc. Mọi người e rằng đều
mất hết tâm tư ngắm cảnh, tự quay về khoang thuyền, đóng chặt cửa.
Lâm Y cúi người chào Lí Thư, thành khẩn nói lời cảm tạ. Lòng dạ phụ
nữ nhau, cả hai đều hiểu, nhìn nhau cười, không nói ra miệng.
được không?”.
Lâm Y cười. “Ít nhiều là Lí thái thú chiếu cố Trọng Vi, Đại lão gia Đại phu nhân nhất định là đồng ý”.
Lí Thư thấy Lâm Y cười không giống giả bộ, quyết định hỏi ra vấn đề ẩn giấu đã lâu. “Nhị thiếu gia đã chấp nhận theo cha ta, vì sao không thu Thanh Liên?”.
Thì ra là Lí Giản Phu tặng nha hoàn, thật sự là thâm ý sâu sắc, Lâm Y vội giải thích. “Chắc là chàng một lòng lo cho khoa thi, vô tình với những thứ khác”.
Lí Thư tạm thời tin tưởng, liền mời Lâm Y cùng theo đến phòng gặp
Dương thị. Dương thị nghe xong Lí Thư xin phép thật ra là đồng ý, chỉ có Trương Đống giống như không muốn lắm, Dương thị mới nhắc. “Chỉ chậm lại một chút thôi, không làm trễ nãi hành trình đâu”. Trương Đống nhớ tới ân tình Lí Giản Phu giúp Trương Trọng Vi đậu tiến
sĩ, liền miễn cưỡng gật đầu. Lí Thư thấy bọn họ đều đồng ý, vui mừng cáo từ, chuẩn bị đi hỏi Trương Lương và Phương thị.
Dương thị chờ Lí Thư và Lâm Y đã đi, hỏi Trương Đống. “Từ khi nào mà lão gia trở nên keo kiệt như vậy, cháu dâu muốn về thăm nhà mẹ đẻ, lão gia cũng không bằng lòng?”.
Trương Đống cau mày. “Ta keo kiệt khi nào, chỉ là đảng phái đang giao tranh kịch liệt, nên tránh đi thì hơn”.
Dương thị không hiểu, ngạc nhiên nói. “Lúc trước Đại lang muốn cưới con gái Lí thái thú, vì sao lão gia không nghĩ tới né tránh?”.
Trương Đống chắp tay sau lưng đến trước cửa sổ, giận dữ nói. “Trước khác, nay khác”.
Ông ta không nói rõ, Dương thị vẫn hiểu, nhất định là lúc Trương Bá
Lâm thành thân, phe Lí Giản Phu nổi trội hơn hẳn, nay đã rớt đài. Bà đột nhiên nhớ tới Trương Trọng Vi cũng có chút liên quan với Lí Giản Phu,
vội hỏi. “Có nên nhắc nhở Nhị lang hay không?”.
Trương Đống cẩn thận ngẫm nghĩ, lắc đầu trả lời. “Thế cục chưa định, không cần kinh hoảng quá sớm, đợi nó nhậm chức, ta lại nhắc nhở nó sau”.
Dương thị gật đầu, phủ thêm áo khoác cho ông ta, cười. “Tôi xem Nhị lang là đứa bớt lo, bằng không đã thu nha đầu Thanh Liên kia rồi”.
Trương Đống cũng cười. “Bớt lo cái gì, chó ngáp phải ruồi, may mắn mà thôi”.
Dương thị thiên vị, sẵng giọng. “Vậy cũng coi như có phúc”.