Cưới Ma – Mộc Hề Nương

Chương 3 :

Ngày đăng: 20:59 21/04/20


Phương Quả lấy lại bình tĩnh, ban đầu hẵng còn rất sợ nhưng qua một đêm cậu vẫn an toàn.



Sáng hôm sau cậu rời từ đường đến viếng Vệ Duy. Mãi khi lễ tang kết thúc cũng không gặp lại con quỷ đó nữa.



Lúc này cậu mới cảm thấy yên tâm, chắc mẩm con quỷ chỉ… đi nhờ xe.



Phương Quả ở lại trong bản hai ngày, đến ngày thứ ba mới dự tang lễ.



Buổi sáng nơi đây quả rất bình thường, tiếng người ồn ã, dân bản chất phác. Nhưng khi trời vừa chập tối, cả bản lập tức trở nên tĩnh mịch như thể không một bóng người.



Phương Quả hỏi thăm mấy cụ cao tuổi trong bản, các cụ nói rằng vì có người chết nên cấm ồn ào ban tối, tránh để hồn phách lưu luyến khung cảnh trần gian náo nhiệt mà không chịu nhập luân hồi.



Tuy nghe có vẻ mê tín, nhưng những bản làng hẻo lánh thường hay có các tập tục lạ lùng, quỷ thần vô cùng cổ quái.



Đã hiểu nguyên nhân, ấy nên Phương Quả không hỏi thêm nữa, quay lại từ đường ở đây ba đêm. Hôm đầu tiên còn có bác lái xe và ba người nọ, hai hôm sau chỉ có mỗi mình cậu.



Sáng ngày thứ hai, Phương Quả đến thăm nhà Vệ Duy thì được báo rằng ngày thứ ba mới làm lễ.



Quay về từ đường, cậu gọi điện cho lớp trưởng nhưng không thể được.



Tổng đài thông báo thuê bao vừa gọi hiện đang tạm khóa.



Phương Quả cau mày, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Cậu vừa mới gọi cách đây hai hôm, không thể nào đã bị hết tiền khóa hai chiều được. Hay là nó mất điện thoại nên tạm thời khóa số?



Cậu lắc đầu, không nghĩ ra thôi đừng nghĩ nữa.



Dù sao cũng chỉ ở thêm một ngày, viếng xong là cậu có thể lập tức rời khỏi đây.



Ngày thứ ba, Phương Quả đến dự lễ tang Vệ Duy.



Tang lễ vắng vẻ lác đác vài người, dường như không có thanh niên. Cha mẹ Vệ Duy đang đốt tiền vàng, theo sau là mấy người đàn ông to khỏe đứng bên chờ khiêng quan tài.



Thắp xong nén nhang, Phương Quả ngẩng đầu nhìn lên tấm ảnh trắng đen của Vệ Duy.



Vệ Duy trong ảnh trẻ trung xinh đẹp, nhan sắc chẳng hề thua kém các sao hiện nay. Vẻ mặt rạng rỡ vương chút ưu sầu, hệt như cô nàng Đinh Hương* đứng nơi hẻm mưa ấy.



*Cô nàng Đinh Hương là một nhân vật trong bộ phim cùng tên.



Dường như năm nay cô mới sang tuổi hai lăm.



Thật đáng tiếc.
Quá kỳ lạ.



Phương Quả khẽ lắc đầu, không có ý định tìm hiểu thêm.



Cậu từ chối khéo lời mời nhiệt tình của cha mẹ Vệ Duy, không về nhà họ nghỉ ngơi mà quay về từ đường. Chỉ nốt đêm nay, ngày mai xe đến là cậu lập tức rời khỏi nơi này. Tiện thể sẽ hỏi lớp trưởng cớ sao đã hẹn cùng đi, vậy mà cuối cùng chỉ có mình cậu.



Thật là quá đáng.



Tối đó, Phương Quả nặng nề rơi vào giấc ngủ, đoạn lại mơ màng nghe thấy âm thanh rộn ràng từ xa vẳng lại.



Tiếng kèn ò e, chiêng trống tùng xoèng, đang thổi khúc ca hoan hỉ.



Hỷ khúc bái đường, bài hát mỗi khi đón dâu thời xưa, vui vẻ náo nhiệt.



Nhạc thổi vừa đến bên cửa bèn ngưng, Phương Quả cảm thấy cửa phòng mình bị đẩy ra, tiếp theo cậu bị nâng dậy mà không thể nào phản kháng. Có người bôi bôi vẽ vẽ lên mặt cậu, còn thay cho cậu một bộ quần áo khác.



Phương Quả muốn mở mắt ra nhưng hai con mắt như bị dán keo, có dùng hết sức bình sinh cũng chẳng mở nổi. Sau đó cậu bị dìu vào một nơi kín bưng nhỏ hẹp, rực đỏ màu của hỷ sự.



Tân nương lên kiệu~~~



Khởi kiệu~~~



Phương Quả cảm thấy cơ thể mình lắc lư lắc lư, trống chiêng kèn thổi báo hỷ ồn ã vang lên. Cậu vẫn không mở nổi mắt, đầu óc mơ mơ màng màng, như thể một người nửa mê nửa tỉnh đứng bên bàng quan xem kịch.



Tuyệt nhiên không biết những thứ đang nhìn là thật hay giả.



Qua hồi lâu, tiếng nhạc ngừng lại, cơ thể cũng thôi lắc lư, Phương Quả lại được dìu đi, quanh co vòng vèo, sau thì dừng lại, đoạn nghe tiếng hô từ người đang đỡ mình…



“Nhất bái thiên địa.”







“Đưa vào động phòng.”







Tới khi chạm lưng xuống giường, Phương Quả chìm vào giấc ngủ không chút chần chừ, hồn nhiên chẳng hề biết rằng lúc này cậu là cô dâu mới gả, sắp phải động phòng.



Đợi chú rể tới lập tức động phòng.