Cưới Ma – Mộc Hề Nương
Chương 4 :
Ngày đăng: 20:59 21/04/20
Phương Quả nửa tỉnh nửa mê, tuy mơ mơ màng màng nhưng vẫn cảm nhận được xung quanh. Toàn bộ sức lực tan biến, cậu như đang đi trên mây, mỗi bước đều bồng bềnh. Cậu nghĩ mình đương nằm mơ.
Nơi nơi đỏ rực màu hỷ khánh, ánh nến lòe lòe chiếu sáng.
Bên ngoài có tiếng sột xoạt sột xoạt, rồi tiếng ong ong dội lại, giống như có con chuột đang ẩn mình trong bóng tối, thật khiến người ta đau đầu.
Bất chợt có tiếng bước chân khe khẽ vọng đến, rồi những âm thanh kia vụt biến mất, trả lại sự tĩnh mịch cho màn đêm.
Hai hàng lông mày đang chau lại của Phương Quả giãn ra, trong đầu mơ hồ chỉ có một suy nghĩ, rốt cuộc cũng có thể ngủ yên.
Đáng tiếc, chỉ là uổng công động não vô ích.
Cửa phòng cưới bị đẩy ra, xuất hiện một bàn chân mang giày vải đen đế trắng. Cánh cửa khép lại, người đó tiến tới cạnh giường, nhìn xuống Phương Quả – cô dâu của hắn trong ánh nến lập lòe.
Hắn đứng ngược sáng nên gương mặt chìm trong bóng tối, tuy rằng không thể trông rõ, chỉ thấy đường nét sơ sơ nhưng vẫn rất đẹp. Dáng người thon dài, áo ngắn màu đen khoác ngoài trường bào đỏ sẫm, sợi vải mềm mại trơn bóng. Cổ áo, tay áo, vạt áo ngắn đều thêu hoa văn chìm, khá là tinh xảo đẹp đẽ.
Trang phục hắn đang mặc kia, đồng bộ với áo cô dâu trên người Phương Quả.
Một đôi long phượng bái đường thành thân.
Dáng dấp Phương Quả thanh tú, mặc áo phượng đội mũ phượng, thêm chút trang điểm cũng thành cô dâu xinh đẹp.
Người đó bất động hồi lâu mãi cho đến khi tiếng mõ điểm canh từ ngoài vọng vào báo hiệu canh hai.
Hắn mới xoay người đi về phía bàn.
Trên bàn đặt sẵn bình rượu và chung rượu, hắn rót hai chung, đoạn bước lại giường.
Hắn nâng Phương Quả dậy, giúp cậu cầm lấy chung rượu, rồi hắn vòng tay qua làm động tác uống rượu giao bôi, gương mặt u ám yêu dị dưới ánh nến cứ vậy nhìn chằm chằm vào con ngươi sau đôi mắt khép hờ của Phương Quả.
Hắn ghé sát vào tai cậu nỉ non: “Phương Quả, Quả Quả à! Em còn nhớ anh không? Nhớ anh không?”
Phương Quả thở từng tiếng khò khè, khó chịu ngoẹo đầu sang bên.
Cậu muốn ngủ.
Vệ Nhiên được thỏa mãn nhưng chơi đếch đẹp, lại còn được voi đòi tiên, không để ý đến Phương Quả đang nức nở cầu xin mà vẫn ra sức cày cuốc khai khẩn. Cuốc cày đến khi Phương Quả vừa ôm hắn vừa nài nỉ, dần dần khàn khàn cả giọng.
Trong cơn khó chịu cậu nay tìm thấy khoái cảm, từ đó bắt đầu hưởng thụ.
Nến long phượng đỏ cháy hết một phần ba, sáp nến đọng đầy quanh chân. Ngoài kia trống đã vang tiếng báo hiệu canh ba, hừng đông lấp ló chân trời. Trong phòng, tiếng nức nở đứt quãng, tiếng nài xin thảm thương vẫn chưa dừng lại.
Ánh nến rọi lên vách tường, là bóng hai người quấn quýt chân tay, triền miên bất tận. Một người quỳ chống tay xuống giường, người kia giữ eo liên tục nắc.
Người con trai đang quỳ khóe mắt đỏ hoe, nước mắt giàn dụa, môi hồng tựa như thoa son hé mở, nước bọt trào khỏi khóe môi, đầu lưỡi khẽ vươn ra ngoài mỗi khi người sau thúc mạnh.
Đôi mắt mờ sương, không ngừng rên rỉ van nài.
“Ha… ha…”
Hơi thở hổn hển, rõ ràng bao lần xin tha không được, vầy mà chẳng kiềm được lời van vỉ. Hòa trong giọng nói là tiếng nức nở, chắc hẳn đang bị giày vò thê thảm.
Vệ Nhiên cúi người, dán mình lên lưng Phương Quả, nhẹ nhàng mút gáy cậu. Tuy vậy, thân dưới vẫn đương tàn nhẫn đẩy đưa. Dường như một tẹo thương yêu cũng chẳng thấy đâu, vô tình tàn khốc.
“Quả Quả ngoan, Quả Quả giỏi, Quả Quả chịu khó thêm xíu là được rồi.”
Phương Quả bật tiếng nức nở nghẹn ngào.
Dỗ dành của người đằng sau đâu phải lần đầu, song nói đều không giữ lời.
Cậu ấm ức lắm, cậu vốn mệt muốn chết, vậy mà ba lần bốn lượt đều không thể ngủ. Trời thì sắp sáng đến nơi mà vẫn chẳng chịu cho cậu đi ngủ.
Phương Quả uất ức quá độ bèn khóc.
Nhưng tiếng khóc này chỉ là thút tha thút thít, chẳng giống lên án mà như làm nũng, híc một tiếng, ưm một tiếng, nghe đến là n*ng, như con yêu tinh quấn chặt người ta, vừa muốn đuổi đi vừa muốn giữ lại.
Đã tới nước này thì sao Vệ Nhiên có thể kiềm chế?
Chấp niệm của hắn dành cho Phương Quả đậm sâu là thế, hiện giờ danh phận đã định, vợ chồng chăn gối âu cũng là chuyện chính đáng, hiển nhiên phải làm cho thỏa.