Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 37 :

Ngày đăng: 11:11 18/04/20


Sau bữa cơm chiều, Ngôn Tử Phàm liền chiếm lấy cái TV

phòng khách để chơi game, Bảo bối ủy khuất lại gần cậu, thỏ thẻ xin cậu nhường

TV, vào phòng chơi máy tính. Bà ngoại từ trong bếp đi ra thấy thế hài lòng lắm,

cười gật đầu, “Đừng có xem thường Tử Phàm , tưởng nó là thằng bé bướng bỉnh vậy

thôi chứ cũng thương bảo bối lắm đấy .”



Tôi lấy một miếng táo, lại quay về nằm ườn trên sô

pha, “Con thì lại thấy bảo bối trị được nó, bà ạ.”



“Mama, kênh hoạt hình. . . . .”Bảo bối cầm lấy điều

khiển từ xa, đưa cho tôi. Chắc muốn nhờ tôi bật giúp. Kênh hoạt hình đúng là

kênh mà con bé thích nhất, tối nào cũng phải xem. Có điều bà ngoại cũng xem

cùng, nhìn cái cảnh một già một trẻ ngồi xem hoạt hình cũng buồn cười ra trò.



(Nhím : ở đây ghi là trí tuệ cây nhưng em chẳng biết

đó là gì nên cứ để là hoạt hình đi)



Thay vì giúp con bé chuyển kênh, tôi lấy một miếng táo

đưa cho nó, nhìn bộ dạng bé con bĩu môi gặm miếng táo trông đáng yêu kinh

khủng.



“Từ Kỳ này, dạo này Tiêu Quân bận rộn lắm sao? Người

đã đến đây ở rồi, thế mà hai ba ngày không thấy mặt con cũng không có

phản ứng gì sao?.” Bà ngoại vừa ngồi xuống,liền ném cho tôi một cục rắc rối to

đùng.



Bất giác tôi cười một cách ngu ngốc, thử sờ vào da

mình, làn da vẫn mịn màng, không có dấu hiệu của nước ( mắt?) , “Tham vọng anh

ấy lớn như thế, làm sao để ý đến gia đình mãi được bà.” Ngay cả tôi dù có muốn

cũng chẳng tìm được anh ấy, trước đây còn có Điền Tiến để liên lạc, giờ đến cả

cậu ta cũng bị điều đi rồi, tôi biết tìm ai? Chẳng lẽ đi tìm Chu Tuyền?



Bà ngoại lườm tôi, “Con bé này giống y cha mi, toàn

một lũ không tim không phổi gì hết, thử nghĩ xem mấy năm nay Tiêu Quân đối xử

với con thế nào, một người đàn ông tốt như vậy giờ không dễ kiếm đâu. Thế mà

không lo tìm cách kéo lại, rốt cuộc đầu cháu suy nghĩ cái gì?”



“Bà ngoại,không phải bà đã hứa sẽ không bàn gì về việc

của chúng cháu sao? Sao bây giờ lại đổ hết lên người cháu, bà trách vậy oan

cháu lắm, ai nói cháu chưa từng cố gắng?Bà, bảo bối, Tử Phàm là người thân của

cháu còn không hiểu cháu sao? Cháu không khẩn trương sao? Tiêu Quân có tham

vọng lớn như vậy, khó nắm bắt là thế, cháu có thể không khẩn trương sao.” Nói

đến đây, trong lòng tôi thấy tủi thân vô cùng. Tôi cũng lo lắng, cũng sợ mất

anh, cũng muốn nhanh chóng nắm giữ được anh, hiểu anh, nhưng Tiêu Quân có cho

tôi cơ hội đó không!



“Bảo con là đứa ngu ngốc không hiểu chuyện đúng là

không sai chút nào. Người đàn ông càng tài giỏi càng cần người phụ nữ ở bên,

Tiêu Quân giỏi giang như vậy, cũng cần có người phụ nữ bên cạnh! Bà không hoài

nghi nhân phẩm của Tiêu Quân nhưng ngoài kia có biết bao mùa xuân mới, hoa thơm
tử, nhìn bên kia.”



Tôi nhìn theo hướng bà ngoại chỉ, “à” một tiếng rồi

lại cúi đầu chọn váy. Bà ngoại rất không hài lòng với phản ứng của tôi, lại kéo

đầu, nói, “Cô gái bên cạnh thằng bé là ai?”



Tôi lấy một bộ váy ướm thử vào người Ngôn Tiếu, tiểu

tử kia sợ phải thay quần áo, nhân lúc tôi chọn đồ đã trốn đông trốn tây, tôi

không biết làm thế nào, đành bỏ cuộc. Để bộ váy xuống rồi quay sang nói: “Cô ấy

là Tử Linh, vợ cũ của Mộ Dung CẠnh.”



Đúng vậy, người mà bà ngoại phát hiện ra chính là

người đã lâu không gặp – Mộ dung Cạnh và Tử Linh. Tuy rằng chuyện hai người đã

ly hôn nay lại cùng nhau đi dạo shop quần áo trẻ em, nhưng mà nhìn vẻ thân mật

của họ, chắc đã hóa giải được hiểu lầm trước kia.



Bà ngoại cảm thấy ngạc nhiên, “Bọn họ không phải đã li

hôn rồi sao? Sao giờ còn đi cùng nhau.”



Tôi nhún vai, lần nói chuyện cuối đó, tôi và Mộ Dung

Cạnh coi như tính xong nợ nần, dù có tình cờ gặp cũng coi như người xa lạ, giờ

cậu ta chẳng còn liên quan gì đến tôi, nếu được, chỉ mong không bao giờ phải

gặp cậu ta nữa.”Bà ngoại, Chuyện của người ta, chẳng liên quan gì tới bà cháu

mình. Thôi, bây giờ cùng nhau đi xem đồ cho bà nhé.” Quần aó cho bảo bối mua

cũng đủ rồi, hơn nữa cũng để tránh mặt họ, tôi liền mang quần áo ra thanh toán



Nhưng dù thế tôi vẫn chậm hơn người ta, đúng lúc đang

rút thẻ ra trả thì bị ảnh mắt họ bắt gặp.



“Ngôn Tử Kỳ?” Thanh âm của phụ nữ nghe có vẻ mơ màng

nhưng âm lượng không phải nhỏ, đủ để tôi không thể làm ngơ hay cố tình giả vờ

không nghe thấy.



Tôi quay lại phía sau, thấy Mộ Dung Cạnh và Tử Linh

đứng cách mình không quá xa.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Phim trường đen tối



Tuyết Mặc: hôm nay phim trường tạm thời dừng



Mọi người: vì sao? ? ?



Tuyết Mặc: này. . . . . . Cái kia. . . . . . Bởi vì

Tiêu lão đại đi công tác .



Mọi người: các đồng chí, giết chết mụ già Tuyết Mặc!