Cưới Ta, Mua Một Tặng Một
Chương 38 :
Ngày đăng: 11:11 18/04/20
“Đúng là Ngôn Tử Kỳ rồi, khéo thật.” Tử Linh hưng
phấn, định tới gần tôi. Người đứng bên cạnh – Mộ Dung Cạnh chỉ mím chặt môi,
hai mắt chăm chú nhìn tôi, giống như quan sát thái độ, nếu tôi tỏ ra không hứng
thú, cậu ta sẽ rời đi ngay lập tức
Trên mặt tôi lộ ra nụ cười, hoàn toàn không tỏ ra khó
chịu, liếc qua bảo bối đứng cạnh, nói, “Đúng là trùng hợp quá. Tử Linh, cậu về
nước từ bao giờ thế ?”
“Cũng được một thời gian rồi. Đang định cùng Dung Cạnh
mua quà rồi tới nhà cậu, ai ngờ gặp ở đây.”Tử Linh cười khẽ. Mấy năm không gặp,
vẻ đẹp trước kia không những chẳng mất đi mà còn thêm một chút trưởng thành,
rất thu hút, khiến người ta đã nhìn liền không thể nhìn đi nơi khác, người con
gái thế này bảo sao trước kia Mộ Dung Cạnh bất chấp tất cả theo đuổi cô ấy. Cô
ấy nhìn lướt qua bảo bối, cười càng rạng rỡ “Đây là bé Ngôn Tiếu mà Dung Cạnh
hay nhắc sao, đúng là rất đáng yêu”.
Đột nhiên tôi liếc mắt nhìn Mộ Dung Cạnh, thật sự tò
mò không hiểu cậu ta nhắc về bảo bối với Tử Linh kiểu gì, chắc không phải là
nói bảo bối là con cậu ta chứ? Có điều nhìn phản ứng của Tử Linh, chắc là
không biết đâu, có ai nhìn con riêng của chồng mình mà còn cười vui vẻ được như
vậy không?
Mộ Dung Cạnh do dự một lúc, sau đó mới dám lại gần,
chào hỏi bà ngoại. Bà ngoại nắm tay cậu ta, cười thân thiết .
“Mọi người đi dạo chắc ai cũng mệt rồi, hay là xuống
quán cà phê tầng dưới uống chút gì đi?” Mộ Dung Cạnh đề nghị, ánh mắt không
ngừng quan sát Ngôn Tiếu.
Tôi khoát tay, từ chối khách sáo, “Để lần sau vậy nhé,
chúng tôi còn phải về, Tử Phàm đang đợi.”Có Ngôn Tiếu ở đây, làm sao tôi bình
thản ngồi uống cà phê cũng cậu ta.
Sắc mặt Mộ Dung Cạnh trở nên ảm đạm, còn Tử Linh lấy
mấy túi thời trang trẻ em, nhét cả vào tay ta, “Hôm nay gặp nhau thế này, chúng
tớ chưa kịp chuẩn bị gì. Đây coi như là quà tớ tặng Ngôn Tiếu nhân ngày gặp
mặt, cậu đừng từ chối .”
Tôi đương nhiên không muốn nhận quà của họ, nhưng kéo
đi đẩy lại một hồi, hai người họ vẫn nhất nhất đòi tặng, cuối cùng bà ngoại
đành phải đứng ra làm chủ, nhận tất cả.
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, nhìn đống túi nhỏ,
túi to trong tay, tôi oán giận nhìn bà ngoại: “Bà ngoại, chỗ quần áo của họ có
gì đặc biệt, đâu phải chúng ta không mua nổi.”
Bà ngoại thở dài, “Con từ bao giờ lại trở nên nhỏ mọn
như vậy? Dù sao thằng bé và Tiếu Tiếu cũng có quan hệ ruột thịt .”
Suy nghĩ lại một cách cẩn thận cũng thấy lòng thoải
mái hơn. Thôi quên đi, nếu cậu ta không có ý định tranh giành Tiếu Tiếu với tôi
thì chẳng việc gì phải khước từ lòng tốt . Nhìn cậu ta với Tử Linh ăn ý
như vậy mới đúng là một đôi chứ.
“Nếu là thật lòng thì tỏ ra hữu dụng chút đi được
chứ.” Tôi ngửa đầu uống hết cốc bia, cười nói. Hừ, muốn đùa với chị đây hả,
không có cửa đâu.
Hàn Diệp rót bia cho tôi, nói, “Thật ra em cũng chỉ
đoán thôi, chị cứ việc nghe, nhưng đúng hay không em không chịu trách nhiệm.”
Tôi không nghĩ nhiều, vẫy tay , “Nói.”
“Em thấy việc lão đại và Chu Tiểu thư hay đi cùng nhau
chắc chắn có liên quan đến tập đoàn Tiết Phú, bởi vì mỗi lần gặp người của Tiết
Phú, anh ấy lại đi cùng cô ta. Chẳng phải cô ta là du học sinh sao, vậy thì dắt
theo đi gặp ngừoi của Tiết Phú làm gì?”
Tôi lắp bắp, nghi ngờ hỏi, “Chu tiểu thư là du học
sinh vừa vể nước?”
Hàn Diệp gật đầu, “Đúng vậy a, mọi người đều biết, Chu
Tiểu thư vừa tốt nghiệp ở Mỹ về, được lão đại nhận về đây mà.”
Không đúng, so với những gì tôi biết về cô ta, vì sao
Tiêu Quân lại cung cấp thông tin thiếu nhiều thế? Không phải cô ấy là người của
chính phủ sao? Không phải là cô con dâu được mẹ anh ấy chọn sao? Vì sao
đến giờ lại có một thân phận khác rồi? Chẳng lẽ có người vì cô ấy mà mất công
tạo ra thân phân khác ư?
Biết bao câu hỏi dồn hết vào đầu tôi, Tiêu Quân, rốt
cuộc anh và cô ta đang làm trò gì vậy?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tuyết Mặc: Ví dụ một ngày, đối phương vượt tường (
ngoại tình), hai người sẽ làm thế nào?
Ngôn Tử Kì: khiến anh ta không còn gì để ngoại tình (
Nhím: mọi người hiểu không?).
Tiêu quân: Chất tường cao lên!
Tuyết Mặc: 囧
Ngôn Tử Kỳ: . . . . . .
Tiêu quân: nếu quả thật dám ngoại tình, tôi sẽ giết
chết kẻ đứng ở ngoài tường.
Tuyết Mặc: Tiêu quân , cậu bình tĩnh một chút!
Ngôn Tử Kỳ: chỉ là giả thiết thôi. . . . . .
Tiêu quân: ( phát điên ) Ngay cả giả thiết cũng không
được ! ! !