Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 39 :

Ngày đăng: 11:11 18/04/20


Vốn tôi cho rằng trao đổi điều kiện với Hàn Diệp, lấy

được một chút thông tin từ đó có thể trả lời cho các thắc mắc hiện giờ của tôi,

ai mà ngờ mọi chuyện lại càng thêm rối rắm.



Buồn phiền, tôi uống nốt cốc bia, sau đó trao đổi với

Hàn Diệp số điện thoại của Chu Tuyền, tôi cũng chẳng quan tâm vì sao mà cậu ta

có. Tôi đứng dậy rời đi, nhưng bị Hàn Diệp kéo tay lại, tò mò hỏi, “Ngôn tỷ ,

chị lấy số của Chu tiểu thư làm gì?”



Tôi nhìn chằm chằm vào cái móng lợn đang nắm lấy tay

tôi, nghĩ mãi vẫn không hình dung ra tôi và cậu ta tiến triển tới giai đoạn này

từ bao giờ đây?



Cầm lấy vạt áo của cậu, tôi dở cười dở khác nói, “Hàn

Diệp, nếu Tiêu Quân mà thấy cái bàn tay của cậu thân mật với tôi thế này…, đoán

sẽ anh ấy sẽ làm gì, nướng cái bàn tay này hay đem đi luộc?”



Hàn Diệp giống như có chất xúc tác, ngay tức khắc rụt

tay lại. Lại còn có tật giật mình, nhìn ra cửa. Yên tâm vì Tiêu Quân không có ở

đó, cậu ta mới ngông nghênh nói: ” Ngôn tỷ, lão đại là người làm việc gì cũng

rõ đầu đuôi, chị đừng hù dọa em.”



Tôi cười đáp lại: “Này, mới vừa rồi cậu còn nói rất

tin vào năng lực của tôi mà. Chí ít tôi cũng phải có chút lực hấp dẫn nào với

Tiêu Quân thì mới “được” cậu tin tưởng chứ? Phải không ta? Hay là giờ chúng ta

giải trí chút đi, cùng cá xem nếu giờ tôi gọi cho Tiêu Quân, nói cậu sàm sỡ

tôi, thử xem anh ấy có chạy tới đây không? ^ݐ ^”



Hàn Diệp trợn tròn mắt,kêu lên, “Chị à, dù trong lòng

chị có chuyện gì không vui cũng đâu cần thiết trút giận lên thằng em đáng

thương này!”



“Biết vậy thì tốt.” Tôi sửa lại áo chon ngay ngắn,

đứng dậy rời đi.



Hàn quản lí vẫn lon ton theo sau tôi, chưa hết thắc

mắc, “Chị muốn có số điện thoại của cô ta làm gì? Muốn lấy số nhá máy trêu

sao?”



Tôi quay đầu lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt trìu

mến có thể, điềm tĩnh nói: “Chị đây muốn cạnh tranh với cô ta.” Nhìn biểu

hiện ngây ngốc , giống như bị táo bón của cậu ta, tôi cảm giác mặt trời đã trở

lại, ánh nắng rực sáng… Đúng là trêu người khác bao giờ cũng là vui nhất.



Vậy ra lúc Chu Tuyền trêu chọc tôi , cô ta cũng cảm thấy

thích thú như thế. Nghĩ tới lần cô ta đứng trong bếp nói chuyện cùng tôi,

nụ cười xinh đẹp , gương mặt động lòng người. Cứ nhớ đến là sâu trong đáy lòng

không nhịn được mà thở dài, cô gái đó, đúng là hồng nhan họa thủy!



Tôi lái xe về quán bar, vừa mở cửa vào thì tiếng nhạc

rock phổ biến trên thị trường như con dao bầu cắm “Phập phập” vào đầu, cảm giác

như màng nhĩ cũng muốn lòi cả ra biểu tình. Mấy ngày trước luôn bật những bản

nhạc trữ tình êm ái, tôi nghe mà lòng còn cảm thấy nao nao. Vì sao chỉ mới có

mấy ngày mà cái quán bar yêu quý của tôi trở thành cái thứ kinh khủng này? Thế

quái nào mà cùng một không gian mà lại khác nhau đến thế?



Nhân lúc tôi không có ở đây, mấy thằng nhóc giống như


Chu Tuyền lại rất vui vẻ nhận lấy lời “tán dương” của

tôi, “Tuy nhiên sau khi giải thích, anh ta không để bụng nữa mà vui vẻ hợp tác,

tất nhiên là cũng có một chút ân oán có liên quan.”



Tôi hơi sửng sốt một chút, “Ân oán gì ?”



“Không biết, hình như là liên quan tới lần đầu súng gì

đó cách đây vài năm.” Chu Tuyền suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ nhớ được đến

vậy, đành thôi.



Dựa vào những lời cô ta nói, cảm xúc như dâng lên,

liệu có khi nào lần đầu súng đó có liên quan tới cha ? Điều có thể làm Tiêu

Quân để bụng đến thế, hẳn là đúng đến tám chín phần rồi. Về cái chết của cha,

Tiêu Quân luôn cảm thấy áy náy.



“Còn một vấn đề nữa, hai người bao giờ kết thúc” Tôi

nhẹ nhàng thở ra, các khúc mắc đều đã được giải quyết, tâm trạng cũng cảm thấy

nhẹ nhõm hơn, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.



“Bao giờ kết thúc thì liên quan gì tới chị?” Chu Tuyền

hỏi vặn lại.



“Đương nhiên có liên quan, cô không để yên cho anh ấy

một ngày, thì ngày đó anh ấy khó chịu, bức tức, mà người chịu đựng , đứng mũi

chịu sào là chị đây!” Tôi ngượng ngùng nói ra, được yêu thương quen rồi,đối với

tôi, cái thói gàn dở của anh ấy còn thoải mái gấp vạn so với việc anh ôn hòa

quá đáng, không mặn không nhạt!



Chu Tuyền chống tay ngồi dậy, “chị đừng có đắc ý sớm

thế, tuy nói tất cả đều là công việc, nhưng tôi không ngại biến giả thành thật

đâu, lần đó nói chuyện với chị, tôi thật lòng đấy .”



Tôi cũng đứng lên , nói, “Hắc hắc, vậy thể hiện chút

sức lực ra đây xem nào, tôi không ngại cạnh tranh, mà cho dù là cạnh tranh cũng

là tôi thắng.” Tùy tiện lấy vạt áo lau mồ hôi, “Dù có thế nào, cũng xin cảm ơn

cô đã nói cho tôi nhiều như thế.”



“Nếu không phải Tiêu Quân ngầm đồng ý, tôi cũng chẳng

hứng thú nói với chị.” Cô ta có chút không vui, cằn nhằn.



“Vậy thì càng phải cảm ơn.” Trong lòng tôi mơ hồ cảm

nhận được, sau những chuyện này, tôi và cô gái này có thể trở thành bạn tốt .



“Hừ, đừng cảm ơn sớm thế, để xem đến khi người đàn ông

bị cướp đi, cô có khóc lóc không.” Chu TUyền lười biếng đứng dậy, hướng tôi

khiêu khích, nhướng lông mày.



Tôi quệt miệng, rất không tao nhã giơ ngón giữa ra sau

đó quay người vào quán bar, Tình cờ nhìn thấy người đàn ông dáng cao , thanh

mảnh, đứng tựa tại ở cửa không nhúc nhích, khóe miệng cười đến là lạnh lùng.



Tôi sửa sang lại quần áo bị bẩn và mồ hôi mong cho bớt

thảm hại một chút, sau đó quay ra cười đến sang lạn với người ta, “Hi. . . . .

.”