Cưới Ta, Mua Một Tặng Một
Chương 7 :
Ngày đăng: 11:10 18/04/20
Khi ta lấy lại bình tĩnh, ta thật sự muốn kéo hai
người khách kia ra trước mặt mà hỏi, ta gằn giọng:“Tiêu Quân bị thương như thế
nào, có nghiêm trọng không?”
Những người khác đều bị giọng nói thâm trầm của ta làm
cho hoảng sợ, tất cả đều mở to mắt nhìn ta chằm chằm như thấy quái
vật, hai người bị ta thét vào mặt giật nảy mình, không chừng đang nghĩ rằng ta
là một đại tỷ muốn giết bọn họ.
“Đại…… Tỷ, bọn
ta cũng nghe từ kẻ khác thôi….. Mọi chuyện như thế nào…….. ta cũng không biết!”
Hai người khách bị ta dọa sợ cho xanh cả mặt, nói năng lắp ba lắp bắp, chỉ nói
được mấy câu ngẳn ngủn.
“Ngươi……”
“Ngôn tỷ……” Tiểu Cẩn nhanh nhẹn giữ chặt tay ta,“Ngôn tỷ, ta nghĩ ngươi nên lấy điện thoại
mà hỏi.” Nói xong còn đem điện thoại đặt vào tay ta.
Ta thật ngu ngốc a, thật quá hồ đồ, hỏi người khác loạn cả lên mà lại quên không hỏi chính
đương sự, một bên bấm số di
động, một bên nghe Triệu Thiên cảm thán,“Ngôn Tử, ngươi làm gì mà ngây người
vậy!”
Ta nhìn hắn xem thường, rời ra khỏi quán bar, đi tới
văn phòng bên cạnh, điện thoại không có tín hiệu, bên kia tắt điện thoại,
nghĩ một lúc, ta lại tiếp tục bấm số hắn.
“Ngôn tỷ?” Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh quen
thuộc nhưng không phải là Tiêu Quân.
Nghe được tiếng của người bên cạnh Tiêu Quân, ta cũng
tạm thở phào nhẹ nhõm,“Tiểu Điền, ngươi
với Tiêu Quân đang ở đâu? Hắn bị thương phải không? Có nguy hiểm không ?”
“Ngôn tỷ, ta xin lỗi, chúng ta chưa nghĩ đến tình huống tên say rượu kia lại
cầm chai rượu đánh lão Đại, ta đã đi lên ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước!”
Nghe mấy lời sám hối của hắn, ta hít một hơi thật sâu,
nói,“Tiểu Điền, ta hỏi ngươi, hắn hiện tại như thế nào ?”
“ À, trán khâu hai mũi, bác sĩ muốn lão Đại ở lại theo dõi một tối, hiện tại ở bệnh viện nhân dân, Ngôn tỷ ngươi làm sao
mà biết? Lão Đại đã phân phó mọi người không được cho ngươi biết mà.”
“ Tiêu Quân… hắn coi ta là người giấy sao ? Sợ rằng ta
biết sẽ lo lắng cho hắn sao? Trong
lòng ta hắn không có quý giá như vậy đâu. »
Tắt điện thoại, trong lòng ta rối loạn vô cùng, rõ
ràng biết hắn không làm sao, đã cố
nén xúc động vậy mà cuối cùng vẫn chạy như bay đến thăm hắn, chỉ cần xem hắn
một chút thôi, xem một chút có lẽ ta cũng bớt lo hơn một chút.
“Triệu Thiên, Tiểu Cẩn, các ngươi trông quán giúp ta,
ta ra ngoài này một chút.”
“ Tiêu lão đại bị thương có nghiêm trọng không?” Tiểu
Cẩn quan tâm hỏi
“ Không sao hết, hắn như con gián đánh mãi không chết,
Tiêu Quân nói:“Bảo bối, ba ba cũng nhớ ngươi muốn chết,
ba ba mua cho ngươi một psp mới, hai cái nga!” Sau đó ôm lấy tiểu bảo bối vào
lòng, tiếp tục cười thực chướng mắt, cũng tiếp tục nụ cười hối lộ.
“Tử Phàm!” Ta chỉ còn hy vọng này nữa thôi.
“Tỷ!” Ngôn Tử Phàm cười với ta vô cùng sáng lạn, cảm
động, cuối cùng vẫn chỉ có em trai là tốt, biết hoan nghênh
ta,“Tỷ, lần trước ngươi nói trả thù lao cho ta về vụ sửa cái đài!”
Dựa vào đâu a! Ta không thể ngờ nổi, những người thân yêu của ta còn không cho ta vào mắt!
Cả nhà đều đã bị Tiêu đầu heo mua chuộc hết rồi, phải
làm sao a!
“Tử này, quán bar vẫn thuận lợi chứ.” Sau khi ăn cơm
nước xong xuôi, bà ngoại chuẩn bị dỗ bảo bối ngủ, ta cũng đi theo vào
giường, nhìn tiểu tử kia tay nhỏ bé, núc ních thịt nhìn đáng
yêu cực kì.
“Ân, tất cả đều tốt, bà ngoại, các ngươi ở nhà đừng lo
cho ta, ta kiếm tiền cũng vì muốn mọi người được sống thoải mái mà »
“Đã biết.” Bà ngoại vỗ nhẹ vào lưng Ngôn Tiếu, lại
nói:“Ngày hôm qua được điện thoại, là nam, nói là bạn cùng học với ngươi, hỏi
điện thoại của ngươi cùng điện thoại quán bar và địa chỉ.”
Ta sửng sốt một chút,“Hắn có nói là ai không?”
“Mộ Dung Cạnh, đứa nhỏ này ta nhớ rõ, trước kia hay cùng ngươi chơi đùa, khi đó bà ngoại còn
tưởng hai đứa đang yêu nhau.” Giống như nhớ tới chuyện gì đó thật buồn cười, bà
ngoại cười, mắt khẽ nhắm.
“Ta nhớ khi đó hai người các ngươi cùng nhau đi ra
đường ngịch bùn, các ngươi đều nhảy xuống đầm, kết quả cả người đầy
bùn, trở về còn không biết xấu hổ khiến ta giặt quần nhưng
cũng sợ ta mắng nên tự mình tẩy sạch, cuối cùng lượng quần áo bị bẩn còn nhiều
gấp đôi.”
“Ha ha, đúng vậy, tên
kia từ nhỏ được cưng chiều như hoàng đế, làm sao biết giặt quần áo thế nào…..”
Ngôn Tiếu đang ngủ, bàn tay
nhỏ bé nắm lấy một ngón tay ta, cảm giác ấm áp truyền đến khiến ta nhẹ nhàng
nắm bàn tay nhỏ kia.
“ Nhưng vì sao sau này lại không liên hệ với nhau
nữa, đứa nhỏ kia thật khiến ta rất thích nha.”
Trong lòng ta chua chát, tên kia nào có thích ta, lúc ấy ta thích hắn đến chết, nhưng biết làm sao được,
dù có cố gắng thế nào, hắn vẫn không thuộc về ta……
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đột nhiên phát hiện,
Ngôn Tử thật là một bà chị bất hạnh! Hắc
hắc
Nhím nói ra suy nghĩ : Haizzzz. Anh Tiêu Quân này thật
đúng là Tiêu đầu heo, gian xảo không nói nổi