Cưới Ta, Mua Một Tặng Một
Chương 8 :
Ngày đăng: 11:11 18/04/20
Ta ghét trời mưa, ta ghét con gián, ghét thằn lằn, cũng ghét ăn cà rốt, thói quen ghét nhiều thứ như
vậy cũng chẳng có lí do hay nguyên nhân gì hết, chỉ là ghét thôi!
Tiếng mưa ngoài trời, từng hạt thi nhau va vào lớp cửa
kính kêu lạch cạch, làm cho ta cảm thấy phiền chán vô cùng, mấy cái ổ trũng thấp gặp nước mưa là đầy nước bẩn, chỉ
dẫm qua một phát mà đã bị bắn tung tóe, bao nhiêu là nước bùn bắn bẩn hết
cả giầy dép, thật sự là
với người liên tưởng tốt thì
rất giống ….. *** chó nha, còn
chưa nói tới, mưa xuống làm bụi tung cả trời, thật sự là dễ ghét .
Trước kia đọc sách thấy ông cha ta ca ngợi trời
mưa, ca ngợi khi mưa là lúc văn chương thơ ca dạt dào. Lúc thầy dạy văn giảng tới mấy đoạn
này, ta ngồi phía dưới rùng cả
mình, liên tục lấy tay chà xát chỗ nổi da gà, mắt thì trợn trắng, cái gì mà dạt dào, cái gì mà tư tưởng trầm bổng, chẳng qua cũng là không ốm mà rên, quả thực chính là
*** chó! ( Nhím : lạy chị, nói bậy quá!)
Cho nên, trong
suy nghĩ của ta, mỗi lần trời
mưa là một lần ông trời trêu ngươi, giống như thời kì kinh nguyệt của phụ nữ tới hàng tháng, thật khó chịu
vô cùng. Nếu trốn được ta lập tức trốn ngay, vì vậy thời điểm này, chính là lúc
ta dễ phát hỏa nhất!
Vậy mà có kẻ, ngay lúc trời mưa thế này lại quấy nhiễu
ta, không biết sống chết phá hư giấc mộng của ta.
Tối hôm qua Tiêu sắc lang không tới quán bar làm phiền
ta, cho nên ta cùng với mấy đồng nghiệp đến tối muộn mới
đóng cửa, hơn mữa bây giờ trời còn mưa như vậy, đúng là thời điểm hoàn hảo để
ta ngủ, vậy mà tên khốn nào
lại gọi điện thoại phá giấc ngủ của ta.
Lúc mới đầu ta còn định coi như không nghe thấy
gì, được cái cũng biết thời cơ mà chỉ reo khoảng 1
phút, nhưng 10 phút sau, điện
thoại lại reo lên, ồn ào như muốn xé màng nhĩ của ta, phá giấc ngủ của ta!
“Dựa vào đâu
a, rốt cuộc ngươi là quái nhân nơi nào gọi điện quấy rầy lão nương, có chuyện
gì quan trọng thì mau nói, nếu gọi chỉ cho vui thì mau nói địa chỉ, bà đây mang
roi đánh sưng mông ngươi! Nói
mau!” ( Nhím : Chị ơi, hình ảnh thục nữ của em, chị … chị)
Ta nói liên tiếp phủ đầu đối phương đầu dây bên kia, lập tức chửi cho đối phương một trận, người bên kia nửa ngày không dám
nói gì.
“nnd ( Dịch tạm là “ Con
bà nó”), câm rồi thì ta dập máy!” Quả nhiên là những kẻ rỗi hơi đi quấy rầy người khác.
“Tử này.” Hai
tiếng nhẹ nhàng, thanh đạm vang lên, nhưng với ta, uy lực so với bom nguyên tử còn gấp ngàn vạn lần, nháy mắt
phát nổ mang ta cháy thành tro.
Tiêu Quân luôn luôn kêu ta là Ngôn Tử , bà ngoại kêu Kỳ này, người ở quán bar hay thuộc hạ của Tiêu Quân đều gọi ta là Ngôn tỷ, trong nhận thức của ta, người duy nhất gọi ta là Tử ,
chỉ có một mình hắn — Mộ Dung Cạnh.
Lần này đến lượt ta nói không nổi , há hốc miệng, ngây ngốc ngồi trên giường, tuy rằng Tiêu Quân từng nói với ta về việc Mộ Dung
Cạnh trở về, tuy rằng bà ngoại có nói cho ta số điện thoại của Mộ Dung
Cạnh, tuy rằng ta đã chuẩn bị
sẵn tâm lí, nhưng khi nói
chuyện với hắn qua điện thoại, sự hoảng hốt như sóng vỡ bờ, đánh tan ý trí của
ta, khiến ta không biết phải làm sao!
“Tử này, là ta, Mộ Dung Cạnh.” Người phía bên kia còn
nhất thời không tiếp nhận được lời của ta.
“Mộ Dung Cạnh, chúng ta vẫn là bạn tốt ?”
“Đương nhiên……” Hắn thoáng chốc như bừng tỉnh, nhanh
nhẹn trả lời ta, cười tươi sáng lạn như ánh mặt trời.
Cho dù 4 năm đã trôi qua, nam nhân này vẫn như cũ,
không hiểu ta chút nào! Ta nói là bạn của ngươi, cũng chỉ có thể làm bạn của
ngươi, cho nên, về sau cứ tiếp tục coi nhau là bạn đi…… Đúng như cha ta đã nói, tình yêu không phải là tất cả
Ta nghĩ hắn trở về chắc cũng đã quen với cuộc sống ở
đây, không sợ lạc, ta liền đứng dậy cáo từ, rồi lại bồn chồn, ta rất sợ
trong lòng lại tự phỉ nhổ mình thêm nữa.
Đối với ta, người này từng khiến ta yêu sâu đậm, đối
với ta, bao nhiêu chuyện trải qua, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bạn,
phải, chỉ có thể là bạn mà thôi!
Bốn nắm trước, hắn có Tiểu Linh, bốn năm sau ta có
Tiêu Quân, cho nên, kiếp này, ta và hắn mãi mãi chỉ có thể là bạn tốt.
Hôm nay nhiệt độ cao, ban nãy lại hơn mưa thật khiến
người ta thấy mệt mỏi.
Gọi điện thoại báo cho quản lí hôm nay ta sẽ không đến
quán, sau đó về nhà nằm lăn ra giường, sau đó ngủ thiếp đi
lúc nào không hay.
Trời mưa quả nhiên là sự sai lầm lớn của ông trời! Đây
là suy nghĩ còn lại duy nhất trong ta trước khi ngủ.
Đang mơ màng thì cảm thấy một con quái vật đè lên ta,
làm cho ta không thể nhúc nhích, cảm thấy có chút quái lạ, liền dần tỉnh táo
trở lại.
“ Cái gì thế này, Tiêu Quân, ngươi đừng đè ta nữa,
ngạt thở không ngủ được .”
“ Ta còn nghĩ ta làm xong chắc ngươi còn chưa tỉnh cơ!
Không đi làm mà ở nhà lười chảy thây ra thế này, ngươi sao lại thế này hả?”
Cái gì mà hắn làm xong ta còn chưa chắc đã tỉnh? Hắn
không thấy xấu hổ khi nói những lời đó sao, hắn “ làm” hung mãnh như vậy, ta có
phải người chết đâu mà không tỉnh cho nổi…… Thật là
“ Tâm tình ta không vui, làm sao miễn cưỡng đi làm được, mà đó là quán của ta,
ta muốn đến hay đi là việc của ta! Nói như ngươi, sao ngươi không suốt ngày ở
trong quán của mình, sao mà cứ
ở đây “ quấy rối” ta, dựa vào đâu a! Mà nói chuyện là được rồi, sao còn phải
cởi quần áo của ta?! Ân……”
Đáng chết, đang nói tự nhiên lại cắn vào tai ta, xem ra hắn quyết tâm làm rồi.
“Ân…… Ngôn Tử, trên người ngươi có vị trà sữa.” Hắn
vùi mặt vào sâu hõm cổ ta:“ Hình như là quán trà sữa nằm cuối phố, tên Hồng
Trà? Ta đoán đúng sao?” Hắn cúi đầu cười.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A………… Hai chương gần đây viết thật sự là cùng một dạng
nha, chương này bt y như
chương kia, đành phải điều chỉnh đầu óc chút a, mong rằng có thể tìm lại cách
viết như trước, không quá…… . Aizzzzzz………………