Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên (Dịch)
Chương 524 : Thủy Nguyệt kinh biến
Ngày đăng: 23:13 19/02/21
Thời điểm Diệp Phi cùng Thủy Dĩnh đang say sưa triền miên, Thủy Nguyệt Cung lại là xảy ra một đại sự, Thủy Nhu sau khi đuổi vị trưởng lão kia rời đi, trong nội tâm vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn dứt khoát đem sư tỷ thả ra, sau đó tùy ý nàng xử trí, thế nhưng mặt khác lại sợ sư tỷ sẽ trách tội mình. Kỳ thật, nàng sợ cũng không phải là bị trách tội, mà là sợ đối mặt với Thủy Dĩnh, nàng bây giờ giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, bản thân biết mình sai rồi, thế nhưng hết lần này tới lần khác không dám đi đối mặt với gia trưởng, cho dù là tiếp tục mắc thêm lỗi lầm, cũng muốn có thể qua ngày nào thì hay ngày đó.
Đột nhiên, một hồi tiếng ồn ào cắt đứt sự trầm tư của Thủy Nhu, làm cho lông mày nàng hơi nhíu lại. Công pháp của Thủy Nguyệt Cung vốn là dùng lạnh nhạt thanh tịnh làm chủ, lại thêm toàn bộ đệ tử trong nội cung đều là nữ tính, ngày thường đều là vô cùng an tĩnh đấy. Mà Thủy Nhu cũng đã thành thói quen với sự an tĩnh như vậy, cho nên một phen huyên náo này lại khiến cho nàng vốn đã rất buồn bực lại càng thêm khó chịu, đang muốn gọi đệ tử canh giữ tiến đến hỏi một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đã thấy vị trưởng lão vừa mới rời đi kia bước nhanh tiến đến, gấp giọng nói:
- Cung chủ, không tốt, có một đám người xông vào.
- Người nào to gan như vậy? Ngươi theo ta ra ngoài nhìn xem!
Thủy Nhu tuy rằng trong chuyện xử lý Thủy Dĩnh rất giống với một tiểu cô nương rụt rè, nhưng đây cũng chỉ là nàng quá mức để tâm đến sư tỷ mới có thể do dự như vậy, mà đổi lại mười tám năm làm nhất cung chi chủ(cung chủ một cung) kia của nàng cũng tuyệt không phải làm không đấy, cho nên sau khi nghe được chuyện này, lập tức bình tĩnh lại, một bên mang theo vị trưởng lão kia đi ra phía ngoài, một bên hỏi:
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Ta cũng không rõ lắm, vừa rồi sau khi rời khỏi chỗ của Cung chủ, liền nhận được đệ tử bẩm báo, nói là có hơn mười người lạ mặt xông vào, cũng đã đả thương không ít đệ tử của chúng ta.
Vị trưởng lão kia hồi đáp.
Trong lòng Thủy Nhu không khỏi chấn động, âm thầm có chút lo lắng lên, chỉ có hơn mười người liền dám xông vào Thủy Nguyệt Cung giương oai, đối phương nhất định là có chuẩn bị mà đến, xem ra chính mình không thể không cẩn thận làm việc rồi.
Hai người rất nhanh liền đi đến tiền viện, cảnh tượng lọt vào trong mắt lại khiến cho Thủy Nhu không khỏi chấn động, chỉ thấy trên mặt đất có không dưới 40-50 nữ đệ tử mặc trang phục của Thủy Nguyệt Cung nằm ngổn ngang, mà ở bên cạnh các nàng, chính là hơn mười gã nam nhân vẻ mặt tươi cười ngả ngớn đứng đó.
Là một môn phái ẩn thế, Thủy Nguyệt Cung tuy cũng không tính là tồn tại đỉnh tiêm gì, thế nhưng võ công cũng là tuyệt đối không kém. Hiện tại tất cả đệ tử trong nội cùng gần như đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, thế nhưng đối phương lại ngay cả một người bị thương cũng không có, có thể thấy thực lực của song phương có bao nhiêu chênh lệch, Thủy Nhu nghĩ thế nào cũng không rõ, đây rốt cuộc là thế lực phương nào.
- Dừng tay!
Mắt thấy một nữ đệ tử cuối cùng của Thủy Nguyệt Cung cũng bị đánh ngã trên mặt đất, mà người nọ sau khi đánh bại nàng vậy mà muốn động tay động chân với nàng, Thủy Nhu rốt cuộc chẳng quan tâm núp trong bóng tối nhìn rõ ràng một chút, quát khẽ một tiếng sau đó nhảy ra, ngăn ở phía trước tên kia.
- Ồ, chính chủ cuối cùng đã tới.
Một gã ở bên cạnh dường như là thủ lĩnh của đám người cười hắc hắc nói:
- Lão Lục, Thủy cung chủ đã có hứng thú với ngươi, ngươi liền cùng nàng vui đùa một chút đi!
"Lão Lục" trong miệng người nọ đúng là kẻ vừa muốn phi lễ với nữ đệ tử kia, người này sau khi nghe được thủ lĩnh nói, liền gật đầu một cái, lập tức hướng Thủy Nhu đánh tới.
Thủy Nhu không dám chậm trễ, cũng nhanh chóng ra tay đón đỡ, lần này vừa động thủ, trong nội tâm Thủy Nhu không khỏi trầm xuống. Bởi vì nàng phát hiện, mình đánh với tên "lão Lục" này, tuy rằng miễn cưỡng có thể chiếm được một chút thượng phong, thế nhưng muốn đánh bại hắn lại là không phải nhất thời có thể làm được. Đây mới chỉ là một tên tiểu lâu la của đối phương mà thôi, mà trong Thủy Nguyệt Cung, ngoại trừ Thủy Dĩnh bị nhốt trong địa lao ra, cũng chỉ có võ công của mình là mạnh nhất, những người khác căn bản không thể nào là đối thủ của những người này.
Liên tục đấu đến hơn ba trăm chiêu, Thủy Nhu mới tìm được một cơ hội đem "lão Lục" kia đánh ngã xuống đất, có điều nàng cũng không có động sát chiêu, bởi vì lúc này còn không biết rõ ý đồ của đối phương, nếu như mình quá xúc động mà nói, chỉ sợ sẽ khiến Thủy Nguyệt Cung gặp phải tai họa diệt môn.
- Không hổ là nhất cung chi chủ, quả nhiên có chút thủ đoạn.
Tên thủ lĩnh kia không có chút nào để tâm tới thủ hạ của mình té ngã trên mặt, vỗ tay cười nói:
- Chỉ là thủ hạ của ta có hơn mười huynh đệ, võ công của bọn họ đều không sai biệt lắm, cũng không biết Thủy cung chủ có thể đối phó được mấy người?
Thủy Nhu lúc này mới có thời gian cẩn thận dò xét người đang nói chuyện kia, đã thấy hắn chỉ có một cánh tay trái, tướng mạo mặc dù không tính là khó coi, thế nhưng một vết bớt đỏ cơ hồ hoàn toàn bao trùm nửa trái khuôn mặt kia lại làm cho hắn có vẻ cực kỳ quái dị.
Nam nhân tướng mạo kỳ lạ này lại để cho Thủy Nhu không khỏi nhớ tới một kẻ đã biến mất gần hai mươi năm, không khỏi thất thanh nói:
- Ngươi là Huyết Ma Nhậm Thanh Thiên?
- Không nghĩ tới Thủy cung chủ lại vẫn nhớ rõ Nhậm mỗ, cái này đúng là không tệ a.
Huyết Ma không chút nào che dấu thân phận của mình, cười hắc hắc nói.
Thủy Nhu thấy hắn thừa nhận, trong nội tâm không khỏi âm thầm sốt ruột. Người này năm đó chính là tiếng xấu đồn xa, thủ đoạn cực ỳ tàn nhẫn, bất quá bởi vì có vị Minh chủ thần bí kia của Võ Minh chấn nhiếp, hắn cũng không phải dám đến thế tục nháo loạn, không phải vậy chỉ sợ sớm đã gây nên vô số gió tanh mưa máu rồi. Nhưng chính là như vậy, hắn cũng làm mưa làm gió tại không ít môn phái ẩn thế, khiến cho tất cả môn phái ẩn thế không ai không biết hắn, mà bởi vì tên này cực kỳ giảo hoạt, căn bản không đi trêu chọc những nhân vật lợi hại kia, cho nên có thể hoành hành rất lâu.
Tại 18 năm trước, cũng không biết xảy ra chuyện gì, gia hỏa tiếng xấu lan xa này đột nhiên mai danh ẩn tích, lúc ấy mọi người đều suy đoán người này hẳn là đã xảy ra chuyện. Ai có thể nghĩ đến, mười tám năm sau tên này vậy mà xuất hiện ở nơi này, còn thiếu đi một cánh tay.
- Nhậm Thanh Thiên, Thủy Nguyệt Cung ta và ngươi không thù không oán, ngươi hôm nay tại sao phải tới nơi này gây chuyện?
Mặc dù biết người này căn bản là một kẻ không nói đạo lý, nhưng mà vì toàn bộ Thủy Nguyệt Cung, Thủy Nhu vẫn là quyết định nói đạo lý cùng hắn một phen, hi vọng tên này trải qua mười tám năm yên lặng, tính cách có thể có chỗ thay đổi, bằng không lúc này đây Thủy Nguyệt Cung chỉ sợ phải gặp đại nạn rồi.
- Không thù không oán?
Trên gương mặt quái dị của Nhậm Thanh Thiên lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, dùng tay trái sót lại chỉ vào chỗ tay phải trống rỗng nói:
- Vậy cánh tay phải này của lão tử là như thế nào mất đi? Thử gọi tiện nhân Thủy Dĩnh kia ra đây hỏi xem!
Nghe Nhậm Thanh Thiên nhắc đến Thủy Dĩnh, trong nội tâm Thủy Nhu không khỏi giật mình, chẳng trách năm đó sư tỷ khi trở về lại có chút tinh thần mệt mỏi, hóa ra lại là tiện đường thu thập người này. Có điều bây giờ xem ra, Huyết Ma chỉ sợ so với mười tám năm trước còn lợi hại hơn nhiều lắm, cho dù mình thả sư tỷ đi ra, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn, bởi vì trong lòng áy náy, nàng quyết định muốn thay sư tỷ tiếp nhận mối thù này, vì vậy cười nhạt nói:
- Sư tỷ của ta cũng đã hơn mười năm chưa trở về, nếu như có nàng ở đây, há lại để cho ngươi ngông cuồng như thế, sớm đã đem nốt một cánh tay còn lại của ngươi chém xuống rồi!
- Ha ha ha ha!
Nhậm Thanh Thiên đột nhiên cười lớn:
- Đúng là không biết trời cao đất dày, ngươi cho rằng lão tử mười tám năm nay là trốn đi hưởng thanh nhàn sao? Ta nói lại lần nữa, nhanh để cho tiện nhân Thủy Dĩnh kia đi ra, bằng không lão tử chẳng những muốn hủy đi Thủy Nguyệt Cung của các ngươi, còn muốn đem toàn bộ đại tiểu mỹ nhân các ngươi ở nơi này đều biến thành đồ chơi, khà khà, không nghĩ tới Thủy Nguyệt Cung võ công không được tốt lắm, thu nhận đệ tử lại là một cái so với một cái xinh đẹp a!
Đột nhiên, một hồi tiếng ồn ào cắt đứt sự trầm tư của Thủy Nhu, làm cho lông mày nàng hơi nhíu lại. Công pháp của Thủy Nguyệt Cung vốn là dùng lạnh nhạt thanh tịnh làm chủ, lại thêm toàn bộ đệ tử trong nội cung đều là nữ tính, ngày thường đều là vô cùng an tĩnh đấy. Mà Thủy Nhu cũng đã thành thói quen với sự an tĩnh như vậy, cho nên một phen huyên náo này lại khiến cho nàng vốn đã rất buồn bực lại càng thêm khó chịu, đang muốn gọi đệ tử canh giữ tiến đến hỏi một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đã thấy vị trưởng lão vừa mới rời đi kia bước nhanh tiến đến, gấp giọng nói:
- Cung chủ, không tốt, có một đám người xông vào.
- Người nào to gan như vậy? Ngươi theo ta ra ngoài nhìn xem!
Thủy Nhu tuy rằng trong chuyện xử lý Thủy Dĩnh rất giống với một tiểu cô nương rụt rè, nhưng đây cũng chỉ là nàng quá mức để tâm đến sư tỷ mới có thể do dự như vậy, mà đổi lại mười tám năm làm nhất cung chi chủ(cung chủ một cung) kia của nàng cũng tuyệt không phải làm không đấy, cho nên sau khi nghe được chuyện này, lập tức bình tĩnh lại, một bên mang theo vị trưởng lão kia đi ra phía ngoài, một bên hỏi:
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Ta cũng không rõ lắm, vừa rồi sau khi rời khỏi chỗ của Cung chủ, liền nhận được đệ tử bẩm báo, nói là có hơn mười người lạ mặt xông vào, cũng đã đả thương không ít đệ tử của chúng ta.
Vị trưởng lão kia hồi đáp.
Trong lòng Thủy Nhu không khỏi chấn động, âm thầm có chút lo lắng lên, chỉ có hơn mười người liền dám xông vào Thủy Nguyệt Cung giương oai, đối phương nhất định là có chuẩn bị mà đến, xem ra chính mình không thể không cẩn thận làm việc rồi.
Hai người rất nhanh liền đi đến tiền viện, cảnh tượng lọt vào trong mắt lại khiến cho Thủy Nhu không khỏi chấn động, chỉ thấy trên mặt đất có không dưới 40-50 nữ đệ tử mặc trang phục của Thủy Nguyệt Cung nằm ngổn ngang, mà ở bên cạnh các nàng, chính là hơn mười gã nam nhân vẻ mặt tươi cười ngả ngớn đứng đó.
Là một môn phái ẩn thế, Thủy Nguyệt Cung tuy cũng không tính là tồn tại đỉnh tiêm gì, thế nhưng võ công cũng là tuyệt đối không kém. Hiện tại tất cả đệ tử trong nội cùng gần như đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, thế nhưng đối phương lại ngay cả một người bị thương cũng không có, có thể thấy thực lực của song phương có bao nhiêu chênh lệch, Thủy Nhu nghĩ thế nào cũng không rõ, đây rốt cuộc là thế lực phương nào.
- Dừng tay!
Mắt thấy một nữ đệ tử cuối cùng của Thủy Nguyệt Cung cũng bị đánh ngã trên mặt đất, mà người nọ sau khi đánh bại nàng vậy mà muốn động tay động chân với nàng, Thủy Nhu rốt cuộc chẳng quan tâm núp trong bóng tối nhìn rõ ràng một chút, quát khẽ một tiếng sau đó nhảy ra, ngăn ở phía trước tên kia.
- Ồ, chính chủ cuối cùng đã tới.
Một gã ở bên cạnh dường như là thủ lĩnh của đám người cười hắc hắc nói:
- Lão Lục, Thủy cung chủ đã có hứng thú với ngươi, ngươi liền cùng nàng vui đùa một chút đi!
"Lão Lục" trong miệng người nọ đúng là kẻ vừa muốn phi lễ với nữ đệ tử kia, người này sau khi nghe được thủ lĩnh nói, liền gật đầu một cái, lập tức hướng Thủy Nhu đánh tới.
Thủy Nhu không dám chậm trễ, cũng nhanh chóng ra tay đón đỡ, lần này vừa động thủ, trong nội tâm Thủy Nhu không khỏi trầm xuống. Bởi vì nàng phát hiện, mình đánh với tên "lão Lục" này, tuy rằng miễn cưỡng có thể chiếm được một chút thượng phong, thế nhưng muốn đánh bại hắn lại là không phải nhất thời có thể làm được. Đây mới chỉ là một tên tiểu lâu la của đối phương mà thôi, mà trong Thủy Nguyệt Cung, ngoại trừ Thủy Dĩnh bị nhốt trong địa lao ra, cũng chỉ có võ công của mình là mạnh nhất, những người khác căn bản không thể nào là đối thủ của những người này.
Liên tục đấu đến hơn ba trăm chiêu, Thủy Nhu mới tìm được một cơ hội đem "lão Lục" kia đánh ngã xuống đất, có điều nàng cũng không có động sát chiêu, bởi vì lúc này còn không biết rõ ý đồ của đối phương, nếu như mình quá xúc động mà nói, chỉ sợ sẽ khiến Thủy Nguyệt Cung gặp phải tai họa diệt môn.
- Không hổ là nhất cung chi chủ, quả nhiên có chút thủ đoạn.
Tên thủ lĩnh kia không có chút nào để tâm tới thủ hạ của mình té ngã trên mặt, vỗ tay cười nói:
- Chỉ là thủ hạ của ta có hơn mười huynh đệ, võ công của bọn họ đều không sai biệt lắm, cũng không biết Thủy cung chủ có thể đối phó được mấy người?
Thủy Nhu lúc này mới có thời gian cẩn thận dò xét người đang nói chuyện kia, đã thấy hắn chỉ có một cánh tay trái, tướng mạo mặc dù không tính là khó coi, thế nhưng một vết bớt đỏ cơ hồ hoàn toàn bao trùm nửa trái khuôn mặt kia lại làm cho hắn có vẻ cực kỳ quái dị.
Nam nhân tướng mạo kỳ lạ này lại để cho Thủy Nhu không khỏi nhớ tới một kẻ đã biến mất gần hai mươi năm, không khỏi thất thanh nói:
- Ngươi là Huyết Ma Nhậm Thanh Thiên?
- Không nghĩ tới Thủy cung chủ lại vẫn nhớ rõ Nhậm mỗ, cái này đúng là không tệ a.
Huyết Ma không chút nào che dấu thân phận của mình, cười hắc hắc nói.
Thủy Nhu thấy hắn thừa nhận, trong nội tâm không khỏi âm thầm sốt ruột. Người này năm đó chính là tiếng xấu đồn xa, thủ đoạn cực ỳ tàn nhẫn, bất quá bởi vì có vị Minh chủ thần bí kia của Võ Minh chấn nhiếp, hắn cũng không phải dám đến thế tục nháo loạn, không phải vậy chỉ sợ sớm đã gây nên vô số gió tanh mưa máu rồi. Nhưng chính là như vậy, hắn cũng làm mưa làm gió tại không ít môn phái ẩn thế, khiến cho tất cả môn phái ẩn thế không ai không biết hắn, mà bởi vì tên này cực kỳ giảo hoạt, căn bản không đi trêu chọc những nhân vật lợi hại kia, cho nên có thể hoành hành rất lâu.
Tại 18 năm trước, cũng không biết xảy ra chuyện gì, gia hỏa tiếng xấu lan xa này đột nhiên mai danh ẩn tích, lúc ấy mọi người đều suy đoán người này hẳn là đã xảy ra chuyện. Ai có thể nghĩ đến, mười tám năm sau tên này vậy mà xuất hiện ở nơi này, còn thiếu đi một cánh tay.
- Nhậm Thanh Thiên, Thủy Nguyệt Cung ta và ngươi không thù không oán, ngươi hôm nay tại sao phải tới nơi này gây chuyện?
Mặc dù biết người này căn bản là một kẻ không nói đạo lý, nhưng mà vì toàn bộ Thủy Nguyệt Cung, Thủy Nhu vẫn là quyết định nói đạo lý cùng hắn một phen, hi vọng tên này trải qua mười tám năm yên lặng, tính cách có thể có chỗ thay đổi, bằng không lúc này đây Thủy Nguyệt Cung chỉ sợ phải gặp đại nạn rồi.
- Không thù không oán?
Trên gương mặt quái dị của Nhậm Thanh Thiên lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, dùng tay trái sót lại chỉ vào chỗ tay phải trống rỗng nói:
- Vậy cánh tay phải này của lão tử là như thế nào mất đi? Thử gọi tiện nhân Thủy Dĩnh kia ra đây hỏi xem!
Nghe Nhậm Thanh Thiên nhắc đến Thủy Dĩnh, trong nội tâm Thủy Nhu không khỏi giật mình, chẳng trách năm đó sư tỷ khi trở về lại có chút tinh thần mệt mỏi, hóa ra lại là tiện đường thu thập người này. Có điều bây giờ xem ra, Huyết Ma chỉ sợ so với mười tám năm trước còn lợi hại hơn nhiều lắm, cho dù mình thả sư tỷ đi ra, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn, bởi vì trong lòng áy náy, nàng quyết định muốn thay sư tỷ tiếp nhận mối thù này, vì vậy cười nhạt nói:
- Sư tỷ của ta cũng đã hơn mười năm chưa trở về, nếu như có nàng ở đây, há lại để cho ngươi ngông cuồng như thế, sớm đã đem nốt một cánh tay còn lại của ngươi chém xuống rồi!
- Ha ha ha ha!
Nhậm Thanh Thiên đột nhiên cười lớn:
- Đúng là không biết trời cao đất dày, ngươi cho rằng lão tử mười tám năm nay là trốn đi hưởng thanh nhàn sao? Ta nói lại lần nữa, nhanh để cho tiện nhân Thủy Dĩnh kia đi ra, bằng không lão tử chẳng những muốn hủy đi Thủy Nguyệt Cung của các ngươi, còn muốn đem toàn bộ đại tiểu mỹ nhân các ngươi ở nơi này đều biến thành đồ chơi, khà khà, không nghĩ tới Thủy Nguyệt Cung võ công không được tốt lắm, thu nhận đệ tử lại là một cái so với một cái xinh đẹp a!