Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên (Dịch)
Chương 525 : Nhẹ nhõm thoát khốn
Ngày đăng: 23:13 19/02/21
Lời của Nhậm Thanh Thiên lại để cho sắc mặt Thủy Nhu đại biến, trầm giọng nói ra:
- Ngươi và sư tỷ có ân oán gì, một mình Thủy Nhu ta tiếp là được, nếu như các ngươi dám đụng đến đệ tử Thủy Nguyệt Cung ta, cho dù hôm nay chúng ta không địch lại, môn phái khác cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
- Nếu như Nhậm Thanh Thiên ta sợ đám tự xưng danh môn chính phái các ngươi, hôm nay cũng đã không tới nơi này!
Nhậm Thanh Thiên cười nhạt, hiển nhiên là rất hưởng thụ loại trò chơi mèo vờn chuột này, hướng hai người bên cạnh nói ra:
- Nếu một mình lão Lục đã không phải đối thủ của Thủy cung chủ, lão Thất, lão Bát, hai người các ngươi cùng lên đi, nhớ kỹ, ra tay phải cẩn thận, không được làm tổn thương đến tính mạng Thủy cung chủ, lão tử còn muốn dùng nàng ép tiện nhân Thủy Dĩnh kia đi ra đâu! Hơn nữa đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, huynh đệ chúng ta cũng không thể lãng phí, đúng không?
Hai người lão Thất lão Bát hiển nhiên cũng đã sớm nổi lên lòng bất chính đối với Thủy Nhu xinh đẹp như tiên nữ hóa người này, sau khi nghe được lời của Nhậm Thanh Thiên, đều là hai mắt tỏa sáng, hét lớn một tiếng hướng Thủy Nhu nhào tới.
Thủy Nhu trong lòng không khỏi thở dài một phen, xem ra hôm nay chỉ sợ là khó có thể may mắn thoát khỏi rồi, mình cho dù có chết cũng không thể để những người này chạm vào. Có điều ngồi chờ chết tuyệt đối không phải tính cách của nàng, có chết cũng phải kéo theo hai cái đệm lưng này, vì vậy cũng vực dậy tinh thần, khẽ quát một tiếng đón nghênh đón lão Thất lão Bát đánh tới, lần này ra tay lại không giống vừa rồi đối phó với lão Lục rồi, đánh ra toàn bộ đều là sát chiêu, thậm chí ngay cả phòng thủ cũng bỏ qua, trong lúc nhất thời, lại khiến cho hai người liên tiếp lui về phía sau. Có điều Nhậm Thanh Thiên lại căn bản không để ý đến điều này, mốt thù cụt tay cùng mười tám năm ẩn nhẫn, cũng đã để cho hắn đối với Thủy Dĩnh hận tới cực điểm, chỉ là đánh giết đệ tử trong môn phái của nàng cũng đã không thể khiến hắn có cảm giác vui sướng lúc báo thù, hắn cần phải làm đó là khiến các nàng dần cảm thấy tuyệt vọng một phen, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không sốt ruột.
Thời điểm Thủy Nhu cùng hai ác nhân kia liều mạng, Thủy Dĩnh cũng đã ở vào trạng thái liều mạng, có điều lại là liều mạng nghênh đón Diệp Phi cắm vào, rốt cục, sau một thét lên cao vút, ngọc thể hoàn mỹ khêu gợi của nàng triệt để xụi lơ xuống mà mềm nhũn ra, ôm cổ Diệp Phi không ngừng phì phò thở gấp.
- Tỷ tỷ tốt, chúng ta tiếp tục?
Đợi hô hấp của Thủy Dĩnh hơi chút bình ổn lại, Diệp Phi cười xấu xa hỏi.
- Không được, tha cho tỷ tỷ đi!
Thủy Dĩnh lại là vô lực hầu hạ, mềm giọng xin tha, sau đó còn nói thêm:
- Hiện tại ta rốt cục cũng hiểu tại sao lại có nhiều tỷ muội lựa chọn không rời khỏi ngươi như vậy.
- Tỷ tỷ nói như vậy, có phải là ngươi cũng sẽ không rời khỏi ta giống như các nàng?
Diệp Phi cười hỏi.
- Ừm!
Thủy Dĩnh khẽ gật đầu, không che dấu chút nào thâm tình của mình đối với hắn, lập tức lại sâu kín thở dài nói:
- Chỉ tiếc, hai người chúng ta chỉ sợ là cả đời đều phải ở lại nơi này rồi, bằng không ta còn thật sự rất muốn trông thấy các tỷ muội khác, sau đó cùng các nàng liên thủ cùng một chỗ đối phó với tên dã man nhà ngươi này!
- Ai nói chúng ta không thể ra ngoài?
Diệp Phi lại đột nhiên nở nụ cười, Thủy Dĩnh vừa mới nói hai từ "dã man" lại để cho hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là thể chất Dã Man Nhân của mình. Tại thời điểm vừa mới lấy được, hắn vẫn luôn dùng cái này chiến đấu đấy, thế nhưng về sau theo nội lực càng ngày càng mạnh, đặc biệt là sau khi chiếm được nguyên âm của mụ mụ, uy lực của nội lực thoáng cái vượt qua thể chất rất nhiều, cho nên hoàn toàn khiến nó trở thành phụ trợ, bình thường cũng sẽ không nghiên cứu nữa. Mà lúc này bị Thủy Dĩnh vô tình nhắc nhở như vậy, hắn mới nhớ ra, Dã Man Nhan còn có một loại thiên phú rất cường đại, đó là "Đề kháng tự nhiên", trong loại thiên phú này hiển nhiên là có đặc tính kháng điện đấy, có nó, điện cao thế trên khung sắt đối với mình có lẽ liền không thành vấn đề rồi.
- Ngươi có biện pháp?
Bị giam suốt mười tám năm, Thủy Dĩnh không nghĩ tới chuyện ra ngoài mới là lạ, lúc này vừa nghe Diệp Phi nói như vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, cũng giống như những nữ nhân khác, sau khi chính thức trở thành nữ nhân của Diệp Phi, nàng đối với hắn cũng có một loại tin tưởng tuyệt đối.
Diệp Phi lại khẽ lắc đầu nói:
- Cái này còn phải thử xem mới biết được.
Tuy rằng Dã Man Nhân quả thật là có loại thiên phú này, thế nhưng hắn không biết mình có thực sự là có được nó hay không, cho nên trước khi động tới hàng rào sắt kia vẫn là phải làm thí nghiệm đấy.
Chậm rãi rời đi thân thể mê người của Thủy Dĩnh, Diệp Phi để cho nàng nằm ở nơi đó nghỉ ngơi, mình thì là từ trên giường kéo xuống một mảnh ga giường, nắm ở trong tay thầm vận nội lực.
Thủy Dĩnh hiếu kỳ nhìn xem Diệp Phi, không biết hắn muốn làm cái gì, có điều rất nhanh liền thấy mảnh ga giường trong tay hắn vậy mà bắt đầu thiêu đốt lên, đồng thời cũng cảm ứng nội lực bàng bạc giống như biến lớn mênh mông trên người Diệp Phi, lúc này nàng mới biết được, nam nhân mình yêu mến mạnh đến thế nào, trước đó mình không cảm ứng được nội lực ba động trên người hắn, là vì tu vi của mình kém hắn quá nhiều, không có năng lực cảm giác được mà thôi.
Thủy Dĩnh thân là một võ giả, đối với thực lực tất nhiên là cũng cực kỳ coi trọng đấy, tuy rằng thật lòng đã yêu Diệp Phi, nhưng trong nội tâm vẫn là khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, mà lúc này biết người mình yêu vậy mà cường đại đến trình độ này, ngoài cảm giác yêu thương ra lại không khỏi có thêm cảm giác kich động và tự hào, dưới tâm tình kích động, vậy mà lại có cảm giác, nếu như không phải nhìn thấy bộ dạng của Diệp Phi rất chăm chú, chỉ sợ lại muốn chủ động cầu hoan.
Mà lúc này đây, trong lòng Diệp Phi lại thầm mừng rỡ, bởi vì sau khi ga giường bị đốt cháy, hắn liền đem tay của mình đặt ở phía trên ngọn lửa, lại chỉ cảm thấy ấm ấm đấy, căn bản không có cảm giác bị cháy, cái này nói rõ, mình khẳng định là có được loại thiên phú này.
Diệp Phi lập tức ném đi mảnh ga giường còn chưa cháy sạch trên tay, kích động trực tiếp ôm lấy thân thể mềm mại khêu gợi của Thủy Dĩnh, dùng sức hôn xuống miệng nhỏ của nàng một cái, cười nói:
- Tỷ tỷ, ta thành công rồi, chúng ta lập tức liền có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này!
- Vậy tốt rồi, chúng ta liền đi thôi!
Thủy Dĩnh cũng nở nụ cười, tuy rằng thân thể nàng lúc này lại dâng lên khát vọng, nhưng mà nàng thật sự là không muốn ở lại địa phương khiến nàng mệt nhọc suốt mười tám năm này thêm một giây một phút nào, mà muốn thân mật cùng với Diệp Phi thân mật, sau này còn có rất nhiều cơ hội, cũng không cần nôn nóng nhất thời.
Diệp Phi gật đầu, nhanh chóng giúp Thủy Dĩnh mặc lại quần áo, có điều sau khi bước xuống, hai chân Thủy Dĩnh đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, cũng may Diệp Phi kịp thời đỡ được nàng.
- Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?
Diệp Phi quan tâm hỏi.
- Còn không phải tại ngươi!
Thủy Dĩnh đỏ bừng cả mặt, gắt giọng:
- Cũng không biết thương tiếc người ta chút nào, làm người ta đến một chút khí lực cũng không có rồi.
Nghe nói là như vậy, Diệp Phi buông xuống lo lắng, cười hắc hắc nói:
- Vậy để ta tới cõng ngươi.
Nói xong xoay người đem Thủy Dĩnh cõng lên, hai tay đỡ lấy cặp mông mềm mại lại co dãn thật tốt của nàng, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong lúc đi đi lại lại, hai luồng mềm mại no đủ trước ngực Thủy Dĩnh không khỏi nhẹ nhàng ma sát trên lưng Diệp Phi, lại để cho Diệp Phi không khỏi cảm thấy một phen xúc động, hai tay vốn thành thật nắm ở trên mông nàng cũng bắt đầu trở nên không thành thật dần lên, nhẹ nhàng xoa nắn trên da thịt mềm mại mỹ diệu kia.
Cảm nhận được Diệp Phi quan tâm, trong lòng Thủy Dĩnh hiển nhiên là ngọt ngào vô cùng, có điều động tác mờ ám kế tiếp của hắn lại làm cho nàng rất là ngượng ngùng, nhịn không được nâng nắm tay nhỏ dùng sức đập nhẹ lên bả vai hắn mấy cái.
Đi đến bên cạnh hàng rào, Diệp Phi đem Thủy Dĩnh đặt xuống, để cho nàng đứng ở một bên, một mình đi đến trước hàng rào, trong ánh mắt lo lắng của Thủy Dĩnh, duỗi ra hai tay phân biệt nắm chặt hai thanh thép song song.
Trong nháy mắt hai tay tiếp xúc đến thanh thép, Diệp Phi cảm thấy một loại cảm giác cực tê dại lập tức lan ra khắp toàn thân, loại cảm giác này rất là không thoải mái, có điều vẫn còn ở trong phạm vi hắn có thể thừa nhận, vì vậy cũng không chần chờ nữa, hai tay khẽ dùng lực, hai thanh thép kia liền giống như sợ mì bị hắn kéo cong về hai phía, khiến chính giữa để trống ra một khoảng lớn đủ để cho người đi qua.
Chứng kiến một màn không thể tưởng tượng nổi này, Thủy Dĩnh kinh ngạc đến thiếu chút nữa đem đầu lưỡi của mình cắn xuống, nếu như không phải nhìn thấy thời điểm Diệp Phi nắm vào thanh thép, có một nhúm tóc của hắn dựng đứng lên, nàng đều muốn cho rằng điện trên hàng rào cũng đã bị cắt đứt. Có điều cũng chính bởi như vậy, trong nội tâm nàng càng dâng lên vô hạn tự hào, bởi vì nam nhân mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi trước mắt này không phải ai khác, mà chính là người yêu của mình!
- Ngươi và sư tỷ có ân oán gì, một mình Thủy Nhu ta tiếp là được, nếu như các ngươi dám đụng đến đệ tử Thủy Nguyệt Cung ta, cho dù hôm nay chúng ta không địch lại, môn phái khác cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
- Nếu như Nhậm Thanh Thiên ta sợ đám tự xưng danh môn chính phái các ngươi, hôm nay cũng đã không tới nơi này!
Nhậm Thanh Thiên cười nhạt, hiển nhiên là rất hưởng thụ loại trò chơi mèo vờn chuột này, hướng hai người bên cạnh nói ra:
- Nếu một mình lão Lục đã không phải đối thủ của Thủy cung chủ, lão Thất, lão Bát, hai người các ngươi cùng lên đi, nhớ kỹ, ra tay phải cẩn thận, không được làm tổn thương đến tính mạng Thủy cung chủ, lão tử còn muốn dùng nàng ép tiện nhân Thủy Dĩnh kia đi ra đâu! Hơn nữa đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, huynh đệ chúng ta cũng không thể lãng phí, đúng không?
Hai người lão Thất lão Bát hiển nhiên cũng đã sớm nổi lên lòng bất chính đối với Thủy Nhu xinh đẹp như tiên nữ hóa người này, sau khi nghe được lời của Nhậm Thanh Thiên, đều là hai mắt tỏa sáng, hét lớn một tiếng hướng Thủy Nhu nhào tới.
Thủy Nhu trong lòng không khỏi thở dài một phen, xem ra hôm nay chỉ sợ là khó có thể may mắn thoát khỏi rồi, mình cho dù có chết cũng không thể để những người này chạm vào. Có điều ngồi chờ chết tuyệt đối không phải tính cách của nàng, có chết cũng phải kéo theo hai cái đệm lưng này, vì vậy cũng vực dậy tinh thần, khẽ quát một tiếng đón nghênh đón lão Thất lão Bát đánh tới, lần này ra tay lại không giống vừa rồi đối phó với lão Lục rồi, đánh ra toàn bộ đều là sát chiêu, thậm chí ngay cả phòng thủ cũng bỏ qua, trong lúc nhất thời, lại khiến cho hai người liên tiếp lui về phía sau. Có điều Nhậm Thanh Thiên lại căn bản không để ý đến điều này, mốt thù cụt tay cùng mười tám năm ẩn nhẫn, cũng đã để cho hắn đối với Thủy Dĩnh hận tới cực điểm, chỉ là đánh giết đệ tử trong môn phái của nàng cũng đã không thể khiến hắn có cảm giác vui sướng lúc báo thù, hắn cần phải làm đó là khiến các nàng dần cảm thấy tuyệt vọng một phen, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không sốt ruột.
Thời điểm Thủy Nhu cùng hai ác nhân kia liều mạng, Thủy Dĩnh cũng đã ở vào trạng thái liều mạng, có điều lại là liều mạng nghênh đón Diệp Phi cắm vào, rốt cục, sau một thét lên cao vút, ngọc thể hoàn mỹ khêu gợi của nàng triệt để xụi lơ xuống mà mềm nhũn ra, ôm cổ Diệp Phi không ngừng phì phò thở gấp.
- Tỷ tỷ tốt, chúng ta tiếp tục?
Đợi hô hấp của Thủy Dĩnh hơi chút bình ổn lại, Diệp Phi cười xấu xa hỏi.
- Không được, tha cho tỷ tỷ đi!
Thủy Dĩnh lại là vô lực hầu hạ, mềm giọng xin tha, sau đó còn nói thêm:
- Hiện tại ta rốt cục cũng hiểu tại sao lại có nhiều tỷ muội lựa chọn không rời khỏi ngươi như vậy.
- Tỷ tỷ nói như vậy, có phải là ngươi cũng sẽ không rời khỏi ta giống như các nàng?
Diệp Phi cười hỏi.
- Ừm!
Thủy Dĩnh khẽ gật đầu, không che dấu chút nào thâm tình của mình đối với hắn, lập tức lại sâu kín thở dài nói:
- Chỉ tiếc, hai người chúng ta chỉ sợ là cả đời đều phải ở lại nơi này rồi, bằng không ta còn thật sự rất muốn trông thấy các tỷ muội khác, sau đó cùng các nàng liên thủ cùng một chỗ đối phó với tên dã man nhà ngươi này!
- Ai nói chúng ta không thể ra ngoài?
Diệp Phi lại đột nhiên nở nụ cười, Thủy Dĩnh vừa mới nói hai từ "dã man" lại để cho hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là thể chất Dã Man Nhân của mình. Tại thời điểm vừa mới lấy được, hắn vẫn luôn dùng cái này chiến đấu đấy, thế nhưng về sau theo nội lực càng ngày càng mạnh, đặc biệt là sau khi chiếm được nguyên âm của mụ mụ, uy lực của nội lực thoáng cái vượt qua thể chất rất nhiều, cho nên hoàn toàn khiến nó trở thành phụ trợ, bình thường cũng sẽ không nghiên cứu nữa. Mà lúc này bị Thủy Dĩnh vô tình nhắc nhở như vậy, hắn mới nhớ ra, Dã Man Nhan còn có một loại thiên phú rất cường đại, đó là "Đề kháng tự nhiên", trong loại thiên phú này hiển nhiên là có đặc tính kháng điện đấy, có nó, điện cao thế trên khung sắt đối với mình có lẽ liền không thành vấn đề rồi.
- Ngươi có biện pháp?
Bị giam suốt mười tám năm, Thủy Dĩnh không nghĩ tới chuyện ra ngoài mới là lạ, lúc này vừa nghe Diệp Phi nói như vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, cũng giống như những nữ nhân khác, sau khi chính thức trở thành nữ nhân của Diệp Phi, nàng đối với hắn cũng có một loại tin tưởng tuyệt đối.
Diệp Phi lại khẽ lắc đầu nói:
- Cái này còn phải thử xem mới biết được.
Tuy rằng Dã Man Nhân quả thật là có loại thiên phú này, thế nhưng hắn không biết mình có thực sự là có được nó hay không, cho nên trước khi động tới hàng rào sắt kia vẫn là phải làm thí nghiệm đấy.
Chậm rãi rời đi thân thể mê người của Thủy Dĩnh, Diệp Phi để cho nàng nằm ở nơi đó nghỉ ngơi, mình thì là từ trên giường kéo xuống một mảnh ga giường, nắm ở trong tay thầm vận nội lực.
Thủy Dĩnh hiếu kỳ nhìn xem Diệp Phi, không biết hắn muốn làm cái gì, có điều rất nhanh liền thấy mảnh ga giường trong tay hắn vậy mà bắt đầu thiêu đốt lên, đồng thời cũng cảm ứng nội lực bàng bạc giống như biến lớn mênh mông trên người Diệp Phi, lúc này nàng mới biết được, nam nhân mình yêu mến mạnh đến thế nào, trước đó mình không cảm ứng được nội lực ba động trên người hắn, là vì tu vi của mình kém hắn quá nhiều, không có năng lực cảm giác được mà thôi.
Thủy Dĩnh thân là một võ giả, đối với thực lực tất nhiên là cũng cực kỳ coi trọng đấy, tuy rằng thật lòng đã yêu Diệp Phi, nhưng trong nội tâm vẫn là khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, mà lúc này biết người mình yêu vậy mà cường đại đến trình độ này, ngoài cảm giác yêu thương ra lại không khỏi có thêm cảm giác kich động và tự hào, dưới tâm tình kích động, vậy mà lại có cảm giác, nếu như không phải nhìn thấy bộ dạng của Diệp Phi rất chăm chú, chỉ sợ lại muốn chủ động cầu hoan.
Mà lúc này đây, trong lòng Diệp Phi lại thầm mừng rỡ, bởi vì sau khi ga giường bị đốt cháy, hắn liền đem tay của mình đặt ở phía trên ngọn lửa, lại chỉ cảm thấy ấm ấm đấy, căn bản không có cảm giác bị cháy, cái này nói rõ, mình khẳng định là có được loại thiên phú này.
Diệp Phi lập tức ném đi mảnh ga giường còn chưa cháy sạch trên tay, kích động trực tiếp ôm lấy thân thể mềm mại khêu gợi của Thủy Dĩnh, dùng sức hôn xuống miệng nhỏ của nàng một cái, cười nói:
- Tỷ tỷ, ta thành công rồi, chúng ta lập tức liền có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này!
- Vậy tốt rồi, chúng ta liền đi thôi!
Thủy Dĩnh cũng nở nụ cười, tuy rằng thân thể nàng lúc này lại dâng lên khát vọng, nhưng mà nàng thật sự là không muốn ở lại địa phương khiến nàng mệt nhọc suốt mười tám năm này thêm một giây một phút nào, mà muốn thân mật cùng với Diệp Phi thân mật, sau này còn có rất nhiều cơ hội, cũng không cần nôn nóng nhất thời.
Diệp Phi gật đầu, nhanh chóng giúp Thủy Dĩnh mặc lại quần áo, có điều sau khi bước xuống, hai chân Thủy Dĩnh đột nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, cũng may Diệp Phi kịp thời đỡ được nàng.
- Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?
Diệp Phi quan tâm hỏi.
- Còn không phải tại ngươi!
Thủy Dĩnh đỏ bừng cả mặt, gắt giọng:
- Cũng không biết thương tiếc người ta chút nào, làm người ta đến một chút khí lực cũng không có rồi.
Nghe nói là như vậy, Diệp Phi buông xuống lo lắng, cười hắc hắc nói:
- Vậy để ta tới cõng ngươi.
Nói xong xoay người đem Thủy Dĩnh cõng lên, hai tay đỡ lấy cặp mông mềm mại lại co dãn thật tốt của nàng, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong lúc đi đi lại lại, hai luồng mềm mại no đủ trước ngực Thủy Dĩnh không khỏi nhẹ nhàng ma sát trên lưng Diệp Phi, lại để cho Diệp Phi không khỏi cảm thấy một phen xúc động, hai tay vốn thành thật nắm ở trên mông nàng cũng bắt đầu trở nên không thành thật dần lên, nhẹ nhàng xoa nắn trên da thịt mềm mại mỹ diệu kia.
Cảm nhận được Diệp Phi quan tâm, trong lòng Thủy Dĩnh hiển nhiên là ngọt ngào vô cùng, có điều động tác mờ ám kế tiếp của hắn lại làm cho nàng rất là ngượng ngùng, nhịn không được nâng nắm tay nhỏ dùng sức đập nhẹ lên bả vai hắn mấy cái.
Đi đến bên cạnh hàng rào, Diệp Phi đem Thủy Dĩnh đặt xuống, để cho nàng đứng ở một bên, một mình đi đến trước hàng rào, trong ánh mắt lo lắng của Thủy Dĩnh, duỗi ra hai tay phân biệt nắm chặt hai thanh thép song song.
Trong nháy mắt hai tay tiếp xúc đến thanh thép, Diệp Phi cảm thấy một loại cảm giác cực tê dại lập tức lan ra khắp toàn thân, loại cảm giác này rất là không thoải mái, có điều vẫn còn ở trong phạm vi hắn có thể thừa nhận, vì vậy cũng không chần chờ nữa, hai tay khẽ dùng lực, hai thanh thép kia liền giống như sợ mì bị hắn kéo cong về hai phía, khiến chính giữa để trống ra một khoảng lớn đủ để cho người đi qua.
Chứng kiến một màn không thể tưởng tượng nổi này, Thủy Dĩnh kinh ngạc đến thiếu chút nữa đem đầu lưỡi của mình cắn xuống, nếu như không phải nhìn thấy thời điểm Diệp Phi nắm vào thanh thép, có một nhúm tóc của hắn dựng đứng lên, nàng đều muốn cho rằng điện trên hàng rào cũng đã bị cắt đứt. Có điều cũng chính bởi như vậy, trong nội tâm nàng càng dâng lên vô hạn tự hào, bởi vì nam nhân mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi trước mắt này không phải ai khác, mà chính là người yêu của mình!