Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên (Dịch)
Chương 526 : Tỷ muội gặp lại
Ngày đăng: 23:13 19/02/21
Buông ra song sắt đã bị mình kéo đến biến dạng , Diệp Phi khẽ lắc lắc hai tay, lại để nội lực trong người vận hành một vòng, đem toàn bộ cảm giác quái dị trong thân thể xua tan, mới giữ chặt bàn tay của Thủy Dĩnh, nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài thôi.
- Ừm.
Thủy Dĩnh khẽ gật đầu, đi theo Diệp Phi cùng một chỗ nhanh chóng xuyên qua khe hở kia, sau đó quay đầu lại nhìn về phía địa phương giam giữ mình mười tám năm kia, trong nội tâm không khỏi cảm thán một phen: mười tám năm rồi, mình rốt cục đi ra, cảm giác tự do, thật tốt!
- Tỷ tỷ, hiện tại chúng ta đi nơi nào? Đi tìm sư muội của ngươi tính sổ, hay là trực tiếp rời đi?
Diệp Phi kéo tay Thủy Dĩnh nói.
- Vẫn là trực tiếp rời đi a, ta không muốn gặp lại nàng.
Thủy Dĩnh thuận miệng đáp, nhưng trong lòng lại đột nhiên chấn động, đúng vậy, hiện tại mình đã tự do, sau này nên đi đâu đây? Vừa rồi thời điểm Diệp Phi nói có thể đi ra, nàng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn sau này vĩnh viễn cùng với hắn, sau đó liên hợp với những tỷ muội mình còn chưa từng gặp qua kia, cùng nhau đối phó với tiểu quỷ tinh lực giống như vô cùng vô tận này. Thế nhưng, lúc này nàng lại ý thức được một vấn đề, sau khi từ trong địa lao đi ra, mình lại không chỉ là Thủy Dĩnh, mà đồng thời còn có một thân phận khác, thê tử của một người nam nhân, và mẫu thân của ba nữ nhi!
Mình bây giờ đi ra rồi, có thể không gặp bọn họ sao? Hiển nhiên là không thể đấy, cho dù lúc này vị trí của Diệp Phi ở trong lòng mình cũng đã vượt qua trượng phu trước đó vốn đã không còn bao nhiêu tình cảm kia, nhưng mà mình có thể bỏ mặc ba cái nữ nhi đáng yêu kia sao? Giờ phút này, Thủy Dĩnh đột nhiên cảm thấy rất hối hận, hối hận tại sao mình phải từ trong địa lao đi ra, nếu như không ra khỏi mà nói, có thể vĩnh viễn cùng với hắn đi? Nhưng mà bây giờ, trách nhiệm của người mẹ lại làm cho nàng không thể không rời khỏi hắn, điều này làm cho nàng cảm thấy trong lòng cực kỳ đau nhức, đau đến nàng đều nhanh muốn hít thở không thông rồi, nếu không có hắn, cuộc sống sau này của mình còn có ý nghĩa sao? Chính là nếu như không tìm lại nữ nhi của mình, không nói trước có thể qua được cửa ải trong lòng mình hay không, chỉ là để hắn biết được, chỉ sợ cũng sẽ không còn tiếp tục thích mình đi?
Đối với nữ nhân mình yêu mến, Diệp Phi trước giờ vẫn là cực kỳ để tâm đấy, cho nên thời điểm sắc mặt Thủy Dĩnh trở nên có chút ảm đạm, hắn liền phát hiện không đúng, vội vàng hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?
Đối mặt với lựa chọn giữa Diệp Phi và nữ nhi của mình, trong nội tâm Thủy Dĩnh cực kỳ đau đớn, nhưng nàng lại không định nói cho Diệp Phi, bởi vì trong nội tâm nàng rất rõ ràng, lấy sự quan tâm của Diệp Phi đối với mình, nếu như cho hắn biết rồi, chỉ sợ cũng phải đau đớn giống như mình. Nàng không phải không có nghĩ tới, sau khi cùng nữ nhi đoàn tụ vẫn cùng Diệp Phi duy trì loại quan hệ này, thế nhưng việc này lại là không thể nào đấy. Bởi vì đoàn tụ cùng với nữ nhi, đương nhiên cũng phải đối mặt với trượng phu của mình.
Tuy rằng từ sau khi kết hôn tình cảm của nàng và trượng phu cũng bởi vì hắn chỉ thường xuyên lo nghĩ đến đại sự của mình mà phai nhạt đi rất nhiều, thậm chí cũng đã trở nên hờ hững không còn bao nhiêu quan tâm đến đối phương, mà toàn bộ tình cảm của nàng hiện giờ gần như đã đặt trọn trên người Diệp Phi, cho dù có cùng trượng phu đoàn tụ cũng không có khả năng lại cùng hắn quay lại làm vợ chồng chính thức, nhưng tính cách có chút bảo thủ của nàng làm sao có thể chấp nhập để cho mình làm ra loại chuyện "hồng hạnh xuất tường" này?
Thủy Dĩnh cố gắng nhịn xuống vẻ u sầu trong lòng, miễn cưỡng cười nói:
- Không có gì, chỉ là có chút cảm khái mà thôi, chúng ta đi thôi.
Thủy Dĩnh giải thích cũng rất hợp tình hợp lý, bởi vì bất luận là ai vừa mới rời đi địa phương bị giam cầm suốt mười tám năm, cũng không tránh được sẽ có chút ít cảm khái đấy, cho nên Diệp Phi cũng không có nghĩ nhiều, xoay người một lần nữa cõng lên vị mỹ phụ thành thục này, phiêu nhiên rời đi cái địa lao này.
Lại để cho hai người đều có chút kinh ngạc chính là, thẳng đến khi ra khỏi địa lao, đi tới mặt đất, bọn họ cũng không đụng phải bất kỳ một thủ vệ nào, có điều bọn họ cũng không để tâm chuyện này, bởi vì có thủ vệ hay không đối với bọn họ mà nói đều là như nhau.
Diệp Phi nhảy lên một chỗ cao, nhìn quanh mọi nơi, phát hiện đây là một mảnh trang viên đối diện với biển, trong nội tâm không khỏi thầm nghĩ, những môn phái ẩn thế này, ngoại trừ võ công cao thâm ra, cũng rất có tiền mà.
Mà Thủy Dĩnh lúc này lại phát hiện ra có điều không đúng, nàng từ nhỏ đã lớn lên tại Thủy Nguyệt Cung, đối với từng cọng cây ngọn cỏ nơi này tự nhiên là vô cùng quen thuộc. Ở chỗ cách cửa ra vào địa lao không xa kia, chính là nơi cung phụng(thờ cúng) tổ sư các đời của Thủy Nguyệt Cung, sư phụ cũng đã qua đời của nàng hiên nhiên cũng là ở đó. Cho nên sau khi từ trong địa lao đi ra, Thủy Dĩnh đầu tiên là hướng mắt về bên đó nhìn lại, thế nhưng lại phát hiện địa phương bình thường đều luôn có đệ tử canh gác chông chừng nghiêm ngặt này vậy mà ngay cả một bóng người cũng không có, mà Thủy Nguyệt Cung là môn phái cổ truyền thừa mấy trăm năm, tuyệt đối không thể ở trong thời gian hơn mười năm ngắn ngủi làm ra thay đổi lớn như thế. Cho nên nàng kết luận, trong cung nhất định là đã xảy ra chuyện trọng đại.
- Đệ đệ, mang ta tới phía trước nhìn xem, Thủy Nguyệt Cung khả năng đã xảy ra chuyện.
Xuất phát từ cảm tình đối với Thủy Nguyệt cung, Thủy Dĩnh đương nhiên sẽ không mặc kệ, vì vậy mở miệng nói ra.
Diệp Phi cũng hiểu rõ Thủy Dĩnh có tình cảm đối với nơi này, cho nên cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp cõng nàng một đường đi đến tiền viện, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Mà Thủy Dĩnh cũng giống như thế, nàng vốn tưởng rằng biến cố của Thủy Nguyệt Cung đã sớm xảy ra, không nghĩ tới lại đang ở ngay trước mắt, chỉ thấy trong sân rộng phía trước, chứa đầy nữ đệ tử bị trọng thương nằm gục trên mặt đất, duy nhất chỉ có một thân ảnh tuyệt mỹ còn ngạo nghễ đứng ở nơi đó, thế nhưng tình huống của nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, chẳng những toàn thân đều là vết thương, hơn nữa còn bị hơn mười người vây quanh.
Lúc này Nhậm Thanh Thiên rốt cục cũng mất đi tính nhẫn nại, quát lớn:
- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, tiện nhân Thủy Dĩnh kia rốt cục là ở nơi nào?
Trong mắt Thủy Nhu hiện lên một vòng không chịu khuất phục, nói:
- Ta đã nói rồi, sư tỷ của ta cũng đã rất lâu chưa trở về, ta không biết nàng ở nơi nào!
- Tốt lắm!
Nhậm Thanh Thiên nhe răng cười nói:
- Lão Nhị, nếu Thủy cung chủ đã không phối hợp, chúng ta cũng đừng khách khí, đi, chọn mấy cái xinh đẹp nhất tới, huynh đệ chúng ta vui vẻ một chút!
- Ha ha, lão đại, chúng ta đã sớm chờ câu nói này của ngươi.
Tên lão Nhị kia lộ vẻ cuồng hỉ, hắn sớm đã bị những nữ đệ tử tuyệt sắc của Thủy Nguyệt Cung này làm cho thèm đến nhỏ dãi rồi, chỉ là trước khi Nhậm Thanh Thiên không có hạ lệnh, hắn cũng không dám động tới các nàng, hiện giờ cơ hội đến, làm sao còn có thể chần chờ nữa, lập tức phi thân phóng tới một nữ đệ tử hắn đã sớm nhìn trúng.
- Ngươi dám!?
Thủy Nhu vừa giận vừa sợ, khẽ quát một tiếng, sau đó lách mình ngăn ở trước mặt lão Nhị kia, bất quá lúc này nàng đã là nỏ mạnh hết đà, nơi nào sẽ là đối thủ của tên kia? Giao thủ vẫn chưa tới ba chiêu, trường kiếm trong tay đã bị người đánh rơi, thân thể cho dù là đầy ắp vết thương vẫn có vẻ mê người vô cùng càng thêm lung lay sắp đổ.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phi không khỏi cảm thấy kinh ngạc, trước đó không nhìn thấy Thủy Nhu, hắn vốn tưởng rằng vị sư muội của Thủy Dĩnh này chính là một mụ la sát, thế nào cũng không nghĩ tới, nàng chẳng những dung mạo và dáng người không chút nào thua kém Thủy Dĩnh, mà ngay cả tâm địa cũng thiện lương như thế, chỉ là không biết nàng lúc trước tại sao phải nhốt Thủy Dĩnh.
Mà Thủy Dĩnh lúc này cũng là lệ nóng dâng trào rồi, sau khi chứng kiến sư muội bảo vệ mình như thế, cảm giác bất mãn vì bị nàng nhốt lại mà sinh ra sớm đã tan thành mây khói, lập tức khẽ quát một tiếng:
- Họ Nhâm kia, đừng hòng khi dễ sư muội ta!
Nói xong thả người nhảy vào trong trường.
- Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài thôi.
- Ừm.
Thủy Dĩnh khẽ gật đầu, đi theo Diệp Phi cùng một chỗ nhanh chóng xuyên qua khe hở kia, sau đó quay đầu lại nhìn về phía địa phương giam giữ mình mười tám năm kia, trong nội tâm không khỏi cảm thán một phen: mười tám năm rồi, mình rốt cục đi ra, cảm giác tự do, thật tốt!
- Tỷ tỷ, hiện tại chúng ta đi nơi nào? Đi tìm sư muội của ngươi tính sổ, hay là trực tiếp rời đi?
Diệp Phi kéo tay Thủy Dĩnh nói.
- Vẫn là trực tiếp rời đi a, ta không muốn gặp lại nàng.
Thủy Dĩnh thuận miệng đáp, nhưng trong lòng lại đột nhiên chấn động, đúng vậy, hiện tại mình đã tự do, sau này nên đi đâu đây? Vừa rồi thời điểm Diệp Phi nói có thể đi ra, nàng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn sau này vĩnh viễn cùng với hắn, sau đó liên hợp với những tỷ muội mình còn chưa từng gặp qua kia, cùng nhau đối phó với tiểu quỷ tinh lực giống như vô cùng vô tận này. Thế nhưng, lúc này nàng lại ý thức được một vấn đề, sau khi từ trong địa lao đi ra, mình lại không chỉ là Thủy Dĩnh, mà đồng thời còn có một thân phận khác, thê tử của một người nam nhân, và mẫu thân của ba nữ nhi!
Mình bây giờ đi ra rồi, có thể không gặp bọn họ sao? Hiển nhiên là không thể đấy, cho dù lúc này vị trí của Diệp Phi ở trong lòng mình cũng đã vượt qua trượng phu trước đó vốn đã không còn bao nhiêu tình cảm kia, nhưng mà mình có thể bỏ mặc ba cái nữ nhi đáng yêu kia sao? Giờ phút này, Thủy Dĩnh đột nhiên cảm thấy rất hối hận, hối hận tại sao mình phải từ trong địa lao đi ra, nếu như không ra khỏi mà nói, có thể vĩnh viễn cùng với hắn đi? Nhưng mà bây giờ, trách nhiệm của người mẹ lại làm cho nàng không thể không rời khỏi hắn, điều này làm cho nàng cảm thấy trong lòng cực kỳ đau nhức, đau đến nàng đều nhanh muốn hít thở không thông rồi, nếu không có hắn, cuộc sống sau này của mình còn có ý nghĩa sao? Chính là nếu như không tìm lại nữ nhi của mình, không nói trước có thể qua được cửa ải trong lòng mình hay không, chỉ là để hắn biết được, chỉ sợ cũng sẽ không còn tiếp tục thích mình đi?
Đối với nữ nhân mình yêu mến, Diệp Phi trước giờ vẫn là cực kỳ để tâm đấy, cho nên thời điểm sắc mặt Thủy Dĩnh trở nên có chút ảm đạm, hắn liền phát hiện không đúng, vội vàng hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?
Đối mặt với lựa chọn giữa Diệp Phi và nữ nhi của mình, trong nội tâm Thủy Dĩnh cực kỳ đau đớn, nhưng nàng lại không định nói cho Diệp Phi, bởi vì trong nội tâm nàng rất rõ ràng, lấy sự quan tâm của Diệp Phi đối với mình, nếu như cho hắn biết rồi, chỉ sợ cũng phải đau đớn giống như mình. Nàng không phải không có nghĩ tới, sau khi cùng nữ nhi đoàn tụ vẫn cùng Diệp Phi duy trì loại quan hệ này, thế nhưng việc này lại là không thể nào đấy. Bởi vì đoàn tụ cùng với nữ nhi, đương nhiên cũng phải đối mặt với trượng phu của mình.
Tuy rằng từ sau khi kết hôn tình cảm của nàng và trượng phu cũng bởi vì hắn chỉ thường xuyên lo nghĩ đến đại sự của mình mà phai nhạt đi rất nhiều, thậm chí cũng đã trở nên hờ hững không còn bao nhiêu quan tâm đến đối phương, mà toàn bộ tình cảm của nàng hiện giờ gần như đã đặt trọn trên người Diệp Phi, cho dù có cùng trượng phu đoàn tụ cũng không có khả năng lại cùng hắn quay lại làm vợ chồng chính thức, nhưng tính cách có chút bảo thủ của nàng làm sao có thể chấp nhập để cho mình làm ra loại chuyện "hồng hạnh xuất tường" này?
Thủy Dĩnh cố gắng nhịn xuống vẻ u sầu trong lòng, miễn cưỡng cười nói:
- Không có gì, chỉ là có chút cảm khái mà thôi, chúng ta đi thôi.
Thủy Dĩnh giải thích cũng rất hợp tình hợp lý, bởi vì bất luận là ai vừa mới rời đi địa phương bị giam cầm suốt mười tám năm, cũng không tránh được sẽ có chút ít cảm khái đấy, cho nên Diệp Phi cũng không có nghĩ nhiều, xoay người một lần nữa cõng lên vị mỹ phụ thành thục này, phiêu nhiên rời đi cái địa lao này.
Lại để cho hai người đều có chút kinh ngạc chính là, thẳng đến khi ra khỏi địa lao, đi tới mặt đất, bọn họ cũng không đụng phải bất kỳ một thủ vệ nào, có điều bọn họ cũng không để tâm chuyện này, bởi vì có thủ vệ hay không đối với bọn họ mà nói đều là như nhau.
Diệp Phi nhảy lên một chỗ cao, nhìn quanh mọi nơi, phát hiện đây là một mảnh trang viên đối diện với biển, trong nội tâm không khỏi thầm nghĩ, những môn phái ẩn thế này, ngoại trừ võ công cao thâm ra, cũng rất có tiền mà.
Mà Thủy Dĩnh lúc này lại phát hiện ra có điều không đúng, nàng từ nhỏ đã lớn lên tại Thủy Nguyệt Cung, đối với từng cọng cây ngọn cỏ nơi này tự nhiên là vô cùng quen thuộc. Ở chỗ cách cửa ra vào địa lao không xa kia, chính là nơi cung phụng(thờ cúng) tổ sư các đời của Thủy Nguyệt Cung, sư phụ cũng đã qua đời của nàng hiên nhiên cũng là ở đó. Cho nên sau khi từ trong địa lao đi ra, Thủy Dĩnh đầu tiên là hướng mắt về bên đó nhìn lại, thế nhưng lại phát hiện địa phương bình thường đều luôn có đệ tử canh gác chông chừng nghiêm ngặt này vậy mà ngay cả một bóng người cũng không có, mà Thủy Nguyệt Cung là môn phái cổ truyền thừa mấy trăm năm, tuyệt đối không thể ở trong thời gian hơn mười năm ngắn ngủi làm ra thay đổi lớn như thế. Cho nên nàng kết luận, trong cung nhất định là đã xảy ra chuyện trọng đại.
- Đệ đệ, mang ta tới phía trước nhìn xem, Thủy Nguyệt Cung khả năng đã xảy ra chuyện.
Xuất phát từ cảm tình đối với Thủy Nguyệt cung, Thủy Dĩnh đương nhiên sẽ không mặc kệ, vì vậy mở miệng nói ra.
Diệp Phi cũng hiểu rõ Thủy Dĩnh có tình cảm đối với nơi này, cho nên cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp cõng nàng một đường đi đến tiền viện, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Mà Thủy Dĩnh cũng giống như thế, nàng vốn tưởng rằng biến cố của Thủy Nguyệt Cung đã sớm xảy ra, không nghĩ tới lại đang ở ngay trước mắt, chỉ thấy trong sân rộng phía trước, chứa đầy nữ đệ tử bị trọng thương nằm gục trên mặt đất, duy nhất chỉ có một thân ảnh tuyệt mỹ còn ngạo nghễ đứng ở nơi đó, thế nhưng tình huống của nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, chẳng những toàn thân đều là vết thương, hơn nữa còn bị hơn mười người vây quanh.
Lúc này Nhậm Thanh Thiên rốt cục cũng mất đi tính nhẫn nại, quát lớn:
- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, tiện nhân Thủy Dĩnh kia rốt cục là ở nơi nào?
Trong mắt Thủy Nhu hiện lên một vòng không chịu khuất phục, nói:
- Ta đã nói rồi, sư tỷ của ta cũng đã rất lâu chưa trở về, ta không biết nàng ở nơi nào!
- Tốt lắm!
Nhậm Thanh Thiên nhe răng cười nói:
- Lão Nhị, nếu Thủy cung chủ đã không phối hợp, chúng ta cũng đừng khách khí, đi, chọn mấy cái xinh đẹp nhất tới, huynh đệ chúng ta vui vẻ một chút!
- Ha ha, lão đại, chúng ta đã sớm chờ câu nói này của ngươi.
Tên lão Nhị kia lộ vẻ cuồng hỉ, hắn sớm đã bị những nữ đệ tử tuyệt sắc của Thủy Nguyệt Cung này làm cho thèm đến nhỏ dãi rồi, chỉ là trước khi Nhậm Thanh Thiên không có hạ lệnh, hắn cũng không dám động tới các nàng, hiện giờ cơ hội đến, làm sao còn có thể chần chờ nữa, lập tức phi thân phóng tới một nữ đệ tử hắn đã sớm nhìn trúng.
- Ngươi dám!?
Thủy Nhu vừa giận vừa sợ, khẽ quát một tiếng, sau đó lách mình ngăn ở trước mặt lão Nhị kia, bất quá lúc này nàng đã là nỏ mạnh hết đà, nơi nào sẽ là đối thủ của tên kia? Giao thủ vẫn chưa tới ba chiêu, trường kiếm trong tay đã bị người đánh rơi, thân thể cho dù là đầy ắp vết thương vẫn có vẻ mê người vô cùng càng thêm lung lay sắp đổ.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phi không khỏi cảm thấy kinh ngạc, trước đó không nhìn thấy Thủy Nhu, hắn vốn tưởng rằng vị sư muội của Thủy Dĩnh này chính là một mụ la sát, thế nào cũng không nghĩ tới, nàng chẳng những dung mạo và dáng người không chút nào thua kém Thủy Dĩnh, mà ngay cả tâm địa cũng thiện lương như thế, chỉ là không biết nàng lúc trước tại sao phải nhốt Thủy Dĩnh.
Mà Thủy Dĩnh lúc này cũng là lệ nóng dâng trào rồi, sau khi chứng kiến sư muội bảo vệ mình như thế, cảm giác bất mãn vì bị nàng nhốt lại mà sinh ra sớm đã tan thành mây khói, lập tức khẽ quát một tiếng:
- Họ Nhâm kia, đừng hòng khi dễ sư muội ta!
Nói xong thả người nhảy vào trong trường.