Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên (Dịch)

Chương 527 : Vô địch Diệp Phi

Ngày đăng: 23:13 19/02/21

Thủy Dĩnh đột nhiên xuất hiện lại khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, đợi sau khi thấy rõ nàng là ai, liền phân biệt lộ ra vẻ mặt bất đồng. Những nữ nhân có chút lớn tuổi của Thủy Nguyệt đều lộ ra dáng vẻ mừng rỡ, đệ tử tuổi trẻ tuy rằng không biết nàng, nhưng cũng biết là có người đến hỗ trợ, hơn nữa từ trên vẻ mặt của những người lớn tuổi hơn còn có thể thể đoán được vị mỹ nữ tuyệt sắc đột nhiên xuất hiện này ắt hẳn là một vị cao thủ khó lường. Mà vẻ mặt của Thủy Nhu lại càng đặc sắc, có kinh ngạc, có hổ thẹn, còn có một chút lo lắng nhàn nhạt, nhìn qua Thủy Dĩnh kêu lên:
- Tỷ tỷ...
Đằng sau lại không biết phải nói cái gì rồi.
Mà Nhậm Thanh Thiên thì là lộ vẻ phẫn hận, quát:
- Thủy Dĩnh, ngươi rốt cục cũng chịu xuất hiện!
Thủy Dĩnh một chút cũng không để ý đến Nhậm Thanh Thiên, chỉ là đau lòng đỡ lấy Thủy Nhu toàn thân vô lực, có chút trách cứ nói:
- Tiểu Nhu, ngươi quá ngốc rồi, loại sự tình này sao có thể để một mình ngươi gánh chịu đâu?
Tuy rằng bị sư tỷ quở trách, nhưng trong nội tâm Thủy Nhu lại chỉ có vui vẻ, áp lực ngàn cân cũng thoáng chốc tan biến, cả người có vẻ thoải mái vô cùng, nhưng cũng bởi vậy thân thể yếu đuối của nàng cũng đã không thể tiếp tục chống đỡ, thoáng cái mềm yếu ngã xuống trong ngực Thủy Dĩnh, yếu ớt nói:
- Tỷ tỷ, ngươi không trách ta sao?
- Nha đầu ngốc, tỷ tỷ cho tới bây giờ cũng chưa từng trách qua ngươi.
Thủy Dĩnh thực lòng nói ra, nếu như nàng thực sự căm hận Thủy Nhu, lúc trước cũng đã không định cùng Diệp Phi lặng lẽ rời đi rồi. Tuy rằng Thủy Nhu hiện giờ đã là nhất cung chi chủ, nhưng ở trong mắt Thủy Dĩnh, nàng vẫn là tiểu nha đầu luôn đi theo sau mông mình kia, cho nên trong giọng nói cũng tràn đầy sủng nịch.
- Tỷ tỷ, xin lỗi!
Thủy Dĩnh rộng lượng lại để cho Thủy Nhu cảm thấy càng thêm hổ thẹn, nhịn không được nằm ở trong ngực Thủy Dĩnh khóc lớn lên, đồng thời còn đứt quãng nói:
- Tỷ tỷ, đều do Tiểu Nhu không tốt, Tiểu Nhu không nên tranh giành háo thắng, lại càng không nên không biết hối cải mà đem tỷ tỷ nhốt lại!
Từ khoảnh khắc chứng kiến Thủy Nhu thay chính mình gánh chịu đó, một chút bất mãn vì bị nàng nhốt lại mà sinh ra trong lòng Thủy Dĩnh sớm đã biến mất toàn bộ, trong lòng cũng mơ hồ hiểu được phần nào nguyên nhân trong này, bởi vậy còn lại cũng chỉ là vô tận yêu thương rồi. Vì vậy Thủy Dĩnh lại khẽ dịu dàng mỉm cười, đang muốn an ủi nàng một chút, không ngờ lúc này Nhậm Thanh Thiên lại là phá hư phong cảnh quát:
- Các ngươi có chuyện vẫn là lưu lại trên đường đến Hoàng Tuyền rồi nói đi!
Nói xong phóng người lao tới, từ thời khắc nhìn thấy Thủy Dĩnh kia, cừu hận vô hạn trong lòng lại khiến hắn chỉ muốn lập tức giết chết Thủy Dĩnh cho thống khoái, đối với những cô gái tuyệt sắc của Thủy Nguyệt Cung này đã không còn có hứng thú.
Lần này Nhậm Thanh Thiên vừa động, Diệp Phi theo sát Thủy Dĩnh đi tới lập tức liền phát hiện, công lực của gia hỏa cụt một tay này lại là vượt xa Thủy Dĩnh, cho dù là bình thường, Thủy Dĩnh cũng không có khả năng là đối thủ của hắn, lại càng không cần phải nói nàng vừa mới bị mình khiến cho không còn khí lực, cho nên hắn đương nhiên không thể để Nhậm Thanh Thiên tiến đến bên cạnh Thủy Dĩnh, thân thể nhẹ nhàng lóe lên, liền chắn ở trước người tỷ muội Thủy Dĩnh, khẽ cười nói:
- Tên này ngươi cũng quá phá hoại phong cảnh rồi, tỷ muội người ta ôn chuyện, mắc mớ gì tới ngươi?
Nhậm Thanh Thiên vốn là một kẻ tàn nhẫn, lúc này thấy một thiếu niên chắn ở trước mặt mình, hắn căn bản không quản đối phương có vô tội hay không, lập tức vung lên cánh tay trái còn sót lại, hợp chỉ như đao, hung hăng hướng cổ Diệp Phi chém tới.
Diệp Phi vốn đã tức giận vì hắn dám ra tay với Thủy Dĩnh, lúc này lại thấy hắn không biết sống chết, không khỏi hừ lạnh một tiếng, thân hình tránh lui, né qua bàn tay Nhậm Thanh Thiên chém tới, sau đó nhanh như chớp đá lên một cước, vừa vặn đá vào dưới háng đối phương, đem thân thể hùng tráng nặng gần hai trăm cân kia của Nhậm Thanh Thiên đá bay ra ngoài.
- Aa...
Nhậm Thanh Thiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết động trời, thân thể xẹt qua một đường vòng cung thật lớn, bay thẳng đến cửa ra vào mới nặng nề rớt xuống mặt đất, sau khi run rẩy vài cái liền bất động, hiển nhiên là ngất đi, đây là do Diệp Phi cảm thấy hắn là địch nhân của Thủy Nguyệt Cung, vẫn nên để cho Thủy Nhu xử lý, mới không có ra tay quá nặng, bằng không Nhậm Thanh Thiên chỉ sợ ngay cả cơ hội hét thảm cũng sẽ không có.
Sau khi đem Nhậm Thanh Thiên đá bay, Diệp Phi cũng không có dừng lại, mà là giống như tia chớp lướt qua một vòng trong sân, đem đám thủ hạ Nhậm Thanh Thiên mang đến kia đánh gục trên mặt đất, sau đó lại thưởng cho mỗi người một cước, phế đi đồ vật có ý đồ hành hung đối với các đệ tử Thủy Nguyệt Cung của bọn chúng, trực tiếp khiến những người kia kêu gào thảm thiết như heo cắt tiết.
Tuy rằng Diệp Phi ra tay có vẻ quá nặng, hơn nữa chỗ đá vào còn là vô cùng khiếm nhã, thế nhưng những nữ đệ tử của Thủy Nguyệt Cung lại không có người nào cho là hắn làm không đúng. Bởi vì những người này trước đó vừa tới đã đả thương các nàng, về sau càng là có ý đồ làm loạn đối với các nàng, nếu như không phải Diệp Phi và Thủy Dĩnh đuổi tới kịp thời, chỉ sợ các nàng liền phải gặp tai vạ rồi. Bởi vì cái gọi là mỹ nữ mến mộ anh hùng, những nữ đệ tử này của Thủy Nguyệt Cung ngày thường cũng rất ít khi có cơ hội nhìn thấy nam nhân, lại thêm Diệp Phi tướng mạo anh tuấn phi phàm, càng quan trọng hơn là đem các nàng cứu ra khỏi miệng hổ, bởi vậy, trong lúc nhất thời tất cả ánh mắt đều không khỏi tập trung ở trên người hắn.
Tuy rằng ánh mắt sùng bái của các mỹ nữ làm cho người ta rất thoải mái, nhưng mà lúc này Diệp Phi lại không có tâm tư để ý đến những thứ này, bởi vì hắn phát hiện, Thủy Nhu đã ngất đi trong ngực Thủy Dĩnh, mà Thủy Dĩnh thì là hướng hắn quăng đến ánh mắt xin giúp đỡ.
Diệp Phi bước nhanh đi đến bên người Thủy Dĩnh, đưa tay ôm eo nhỏ của nàng, nhìn qua Thủy Nhu trong ngực nàng hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
- Đừng như vậy!
Bị Diệp Phi ôm lấy ở trước mặt nhiều đồng môn như thế, Thủy Dĩnh không khỏi rất là ngượng ngùng, khẽ vặn vẹo thân thể yêu kiều tránh thoát khỏi ngực của hắn, sau đó nói:
- Tiểu Nhu bị thương rất nặng, ngươi nhanh cho ta một viên khôi phục hoàn đi.
Diệp Phi khẽ gật đầu, lấy ra cái lọ đựng khôi phục hoàn kia, đem hai viên Tuyết Sâm trong đó lấy ra, sau đó cả bình đưa cho Thủy Dĩnh, lần này không phải hắn tiếc kia hai viên Tuyết Sâm Hoàn kia, mà là người của Thủy Nguyệt Cung hẳn là đều tu luyện công pháp tương tự với Thủy Dĩnh đấy, cho nên bọn họ không thể ăn loại đan dược này, bằng không Diệp Phi cũng chỉ có thể lại cùng người uống thuốc "hóa giải" dược tính rồi.
Thủy Dĩnh tiếp nhận lọ thuốc sau đó đổ ra một viên, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng của Thủy Nhu, sau đó đem lọ thuốc đưa cho hai vị trưởng lão cũng bị thương không nhẹ bên cạnh, nói ra:
- Lý trưởng lão, đây là dược hoàn có thể giúp người ta nhanh chóng khôi phục, ngươi cho chúng đệ tử mỗi người ăn một khỏa đi.
- Dạ, đại tiểu thư!
Vị Lý trưởng lão kia dĩ nhiên sẽ không hoài nghi lời nói của Thủy Dĩnh, chỉ là nàng biết rõ thân phận của Diệp Phi, cho nên lại có chút nghi hoặc cử động thân mật vừa rồi của bọn họ, hơn nữa cũng rất là hiếu kỳ đối với thân thủ khiến người khác kinh hãi kia của hắn. Có điều lúc này hiển nhiên không phải thời điểm nghiên cứu cái này, sau khi tiếp nhận lọ thuốc Lý trưởng lão liền tự mình ăn vào một viên trước, sau đó liền bắt đầu đi cứu trị những đệ tử bị thương kia.
- Tỷ tỷ, những người này làm sao bây giờ?
Diệp Phi chỉ chỉ đám người bị vừa hắn đá bạo đồ vật nào đó, hỏi Thủy Dĩnh.
- Trước cứ đặt ở đó, đợi Tiểu Nhu tỉnh lại liền để cho nàng tới xử lý.
Thủy Dĩnh nói ra, cúi đầu nhìn xem Thủy Nhu, thấy nàng sau khi ăn vào dược hoàn sắc mặt cũng đã tốt lên rất nhiều, nhưng lại căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi hỏi ra:
- Nàng như thế nào còn không tỉnh?
Diệp Phi kéo qua một cánh tay của Thủy Nhu, đem ngón tay đặt ở trên mạch môn của nàng dò xét một chút, cười nói:
- Thân thể của nàng cũng đã tốt rồi, chỉ là trước đó tinh thần chịu áp lực quá lớn, cần ngủ một giấc mới được.
Thủy Dĩnh lúc này mới yên lòng, lại hướng Lý trưởng lão đã đem toàn bộ khôi phục hoàn phân phát xuống hô lên:
- Lý trưởng lão, ngươi tới đây một chút.