Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên (Dịch)
Chương 528 : Mất tích ảnh hưởng
Ngày đăng: 23:13 19/02/21
- Đại tiểu thư, người có gì dặn dò?
Lý trưởng lão vội vàng đi tới nói, đồng thời hướng Diệp Phi nhìn thoáng qua. Tuổi của nàng đã lớn, tất nhiên là sẽ không đối với Diệp Phi xuân tâm nhộn nhạo giống như những đệ tử kia, lúc này trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi chỉ có kính sợ. Bởi vì sau khi đem dược hoàn trong chai kia phát cho mỗi đệ tử một phần, nàng có chút không yên lòng nhìn thử Nhậm Thanh Thiên một chút, lại phát hiện một cước kia của Diệp Phi chẳng những đá bạo chỗ đó của hắn, càng là phế bỏ một thân võ công của hắn.
Theo lý thuyết, như vậy Nhậm Thanh Thiên hẳn là không sống nổi, thế nhưng hắn lúc này hết lần này tới lần khác lại còn một hơi thở, bởi vậy có thể thấy được lựa đạo của Diệp Phi có bao nhiêu chính xác. Cũng bởi vậy lại để cho Lý trưởng lão hiểu rõ thực lực của thiếu niên do mình thuê người săn tiền thưởng chộp tới này so với trong tưởng tượng của mình còn càng thêm đáng sợ. Có điều, mặc dù nàng đối với Diệp Phi rất là kính sợ, nhưng cũng không lo lắng đối phương sẽ trả thù mình, bởi vì nàng rất rõ ràng quan hệ thực sự của thiếu niên này và Thủy Dĩnh.
Thủy Dĩnh tất nhiên không biết Lý trưởng lão có nhiều tâm tư như vậy, đem Thủy Nhu hôm mê bất tỉnh trong ngực giao cho nàng nói:
- Ngươi mang Tiểu Nhu đi nghỉ ngơi một chút trước đi, không cần lo lắng, thương thế của nàng cũng đã không có việc gì rồi, chỉ là tinh thần quá mức mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được.
- Dạ!
Lý trưởng lão đáp một tiếng, tiếp nhận Thủy Nhu từ trong ngực Thủy Dĩnh, đem nàng bế lên, có điều lại không lập tức rời đi, mà là chờ đợi Thủy Dĩnh đi trước, lại phát hiện nàng không hề động, không khỏi hỏi ra:
- Đại tiểu thư, ngài không nhớ rõ vị trí phòng ngủ của Cung chủ sao?
Thủy Dĩnh khẽ mĩm cười nói:
- Đương nhiên nhớ rõ, có điều chúng ta phải rời đi rồi, sẽ không đi tới đó.
- Đi?
Lý trưởng lão sửng sốt một chút, vội kêu lên:
- Đại tiểu thư, người còn đang giận nhị tiểu thư sao? Thật ra nhị tiểu thư nàng...
Bởi vì đang ở trước mặt Thủy Dĩnh, Lý trưởng lão không có lại gọi Thủy Nhu là Cung chủ, mà là dùng xưng hô trước kia.
- Ta biết, ta cũng không có trách nàng.
Lý trưởng lão còn chưa nói hết, Thủy Dĩnh liền cắt đứt nàng:
- Ở trong lòng của ta, nàng vĩnh viễn đều là muội muội tốt của ta.
Lý trưởng lão nói:
- Nếu là như vậy, người vì cái gì còn muốn rời đi? Nếu như nhị tiểu thư tỉnh lại không thấy ngài, nhất định sẽ rất khó vượt qua đấy.
- Đợi Tiểu Nhu tỉnh lại, ngươi liền nói cho nàng biết, ta chỉ là trở về xử lý một số sự tình, không bao lâu, ta sẽ quay trở lại.
Thủy Dĩnh nói ra, nàng cũng không phải đang lừa gạt Lý trưởng lão, mà là thật sự có ý nghĩ như vậy, bởi vì đạo đức ước thúc cùng lo lắng cho nữ nhi, trong nội tâm nàng cũng đã nhịn đau mà làm ra quyết định rời đi Diệp Phi, nhưng đã coi Diệp Phi trở thành người duy nhất trong lòng mình, nàng làm sao có thể lại cùng nam nhân khác sinh hoạt chung một chỗ? Cho nên dứt khoát làm ra một cái quyết định, chính là sau về thăm ba cái nữ nhi, sẽ trở lại Thủy Nguyệt Cung, vĩnh viễn không ly khai nữa.
Nghe Thủy Dĩnh nói như vậy, Lý trưởng lão liền yên lòng, gật đầu nói:
- Vậy được rồi, đại tiểu thư, người chờ một chút, ta lập tức phái xe đưa các ngươi.
Lý trưởng lão nói ra lại để cho Diệp Phi cảm thấy có chút quái dị, có điều ngẫm lại thì cũng không có gì không đúng, tuy rằng Thủy Nguyệt Cung là môn phái ẩn thế, trong đó cổ phong rất nặng, nhưng đã ở vào thời đại khoa học kỹ thuật phát triển này, ai lại ngu ngốc mà không tận dụng những đồ vật thuận tiện này?
Rất nhanh, Diệp Phi và Thủy Dĩnh liền an vị trên xe Thủy Nguyệt Cung phái ra, lúc này hắn mới biết được, vị trí của Thủy Nguyệt Cung cách Cận Hải chỉ có hơn một trăm km, bây giờ là hơn 4 giờ chiều, lúc bọn hắn đi đến Cận Hải hẳn là còn chưa tối.
Thủy Nguyệt Cung không hổ là một môn phái toàn bộ đều là nữ nhân, ngay cả lái xe chở hai người bọn họ cũng là một tiểu mỹ nữ tướng mạo cực kỳ thanh tú. Có điều lúc này Diệp Phi lại không có tâm tư đi thưởng thức vị tiểu mỹ nữ này, bởi vì thời điểm Lý trưởng lão phái người đưa bọn họ trở về cũng rất hiểu chuyện mà đem đồ vật lục được từ trên người hắn trả lại. Diệp Phi mở điện thoại ra, phát hiện trong máy có không ít điện thoại và tin nhắn gửi đến, tính toán thời gian, từ ngày mình bị nữ nhân gợi cảm kia hạ thuốc mê đến giờ, cũng đã qua ba ngày, chúng nữ trong nhà không biết nôn nóng thành bộ dạng gì rồi, vì vậy vội vàng cho gọi cho mụ mụ.
Thời gian lui về hai ngày trước, sau khi tức giận Diệp Phi mà rời đi, Lưu Vân Nhi tùy tiện tìm một khách sạn ở lại, nhưng lại một mực không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm, mình thật vất vả mới có cảm tình đối với một nam nhân, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại là loại đàn ông trăng hoa này. Phải biết rằng, Lưu Vân Nhi đối với loại đàn ông như vậy chính là từ trước tới giờ không hề có lấy một chút thiện cảm đấy.
Vốn định cứ như vậy đem hắn quên đi, thế nhưng Lưu Vân Nhi rồi lại phát hiện, mình căn bản không làm được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền nhớ đến hình ảnh của hắn lúc nói ra lời khiến cho mình vô cùng đau lòng kia. Có lẽ là nhất thời tức giận khiến nàng không cách nào quên được cảnh tưởng lúc đó, nhưng mà dần dần lại bắt đầu có cảm giác cứ như vậy mà từ bỏ thực sự là có chút không cam lòng, dù sao nói gì đi nữa đây cũng có thể coi như mối tình đầu tiên của nàng, hơn nữa nàng cũng không cho rằng sau này chính mình còn thể gặp được một người đàn ông phù hợp với yêu cầu trong lòng mình như vậy. Có lúc trong nháy mắt, nàng thậm chí đã nghĩ không để tâm đến việc hắn đa tình, thả lòng mà đầu nhập vào hoài bão của hắn, chính là cuối cùng vẫn là không cách nào tiếp nhận được.
Không biết mình phải làm gì, Lưu Vân Nhi cuối cùng quyết định quay trở lại nước M, yên tĩnh lắng đọng mối tình đầu ngắn ngủi này của mình, sau đó lại quyết định nên làm như thế nào.
Xuất phát từ lễ phép, trước khi lên máy bay, Lưu Vân Nhi vẫn là thông báo cho Liễu Diệc Như một tiếng, nói cho nàng biết mình quay về nước M, để cho nàng không cần lo lắng, cũng không biết bởi như vậy lại làm cho Liễu Diệc Như cảm thấy không đúng.
Sau khi ngắt điện thoại với Lưu Vân Nhi, Liễu Diệc Như vội gọi cho Diệp Phi, cũng muốn hỏi hắn rốt cuộc là đã cùng Lưu Vân Nhi xảy ra chuyện gì, chính là điện thoại bên kia lại truyền đến tiếng nhắc nhở thuê bao đã tắt máy, điều này làm cho Liễu Diệc Như không khỏi có chút lo lắng lên, vội vàng gọi lại Lưu Vân Nhi lần nữa, thế nhưng cũng không biết là bởi vì lên máy bay hay là như thế nào, Lưu Vân Nhi cũng dập máy.
Bởi vì cái gọi là "con đi ngàn dặm mẹ lo lắng", mặc dù có lòng tin tuyệt đối đối với thực lực của Diệp Phi, nhưng tại thời điểm không liên lạc được với hắn, Liễu Diệc Như vẫn không khỏi thầm lo lắng, quyết định muốn trước hết tìm được hắn lại nói.
Mà nói tới con đường tin tức, hiển nhiên là cái gì cũng không so được với Lăng Vân Hội, cho nên sau khi quyết định phải tìm được con trai, Liễu Diệc Như đầu tiên là liên hệ với Trương Nhất Đức, mà Trương Nhất Đức sau khi tra ra Diệp Phi ngày hôm qua đã đi tới Cận Hải, liền lập tức liên hệ với Diệp Tuyền phụ trách chỗ đó.
Thời điểm nhận được điện thoại của Trương Nhất Đức, Diệp Tuyền cũng là tinh thần không khá lắm, tối hôm qua nàng cũng là một đêm không ngủ, nhưng khác với Lưu Vân Nhi chính là, tâm tình của nàng lại rất kỳ lạ, mỗi khi nhớ tới bóng dáng của Diệp Phi, trong lòng của nàng lại nổi lên một đống cảm xúc hỗn loạn, có khi là cảm thấy mến mộ kính trọng hắn, có khi lại cảm thấy bóng dáng của hắn thật thân thiết và gần gũi, càng đặc biệt hơn là lúc nhớ đến tình cảnh hắn ở cùng với Lưu Vân Nhi, trong nội tâm vậy mà mơ hồ có chút... ghen tuông.
Ngày hôm qua sau khi tức giận mang theo nữ nhi rời đi, Diệp Tuyền cũng chính vì loại cảm xúc khác thường này mà trầm tư thật lâu, cuối cùng rốt cục có thể từ trong sự phản ứng vô thức kia của mình xác định một chuyện, đó là mình thật sự cũng đã cũng có chút cảm mến vị thiếu niên bang chủ nhỏ hơn mình gần gấp đôi thế nhưng thực lực và quyết đoán đều khiến cho mình bội phục thậm chí là mê luyến kia, cho nên thời điểm mình nhìn thấy hắn và vị mỹ nữ mang dòng máu lai xinh đẹp không thua kém mình kia thân mật như vậy mới có thể tức giận như thế.
Lý trưởng lão vội vàng đi tới nói, đồng thời hướng Diệp Phi nhìn thoáng qua. Tuổi của nàng đã lớn, tất nhiên là sẽ không đối với Diệp Phi xuân tâm nhộn nhạo giống như những đệ tử kia, lúc này trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi chỉ có kính sợ. Bởi vì sau khi đem dược hoàn trong chai kia phát cho mỗi đệ tử một phần, nàng có chút không yên lòng nhìn thử Nhậm Thanh Thiên một chút, lại phát hiện một cước kia của Diệp Phi chẳng những đá bạo chỗ đó của hắn, càng là phế bỏ một thân võ công của hắn.
Theo lý thuyết, như vậy Nhậm Thanh Thiên hẳn là không sống nổi, thế nhưng hắn lúc này hết lần này tới lần khác lại còn một hơi thở, bởi vậy có thể thấy được lựa đạo của Diệp Phi có bao nhiêu chính xác. Cũng bởi vậy lại để cho Lý trưởng lão hiểu rõ thực lực của thiếu niên do mình thuê người săn tiền thưởng chộp tới này so với trong tưởng tượng của mình còn càng thêm đáng sợ. Có điều, mặc dù nàng đối với Diệp Phi rất là kính sợ, nhưng cũng không lo lắng đối phương sẽ trả thù mình, bởi vì nàng rất rõ ràng quan hệ thực sự của thiếu niên này và Thủy Dĩnh.
Thủy Dĩnh tất nhiên không biết Lý trưởng lão có nhiều tâm tư như vậy, đem Thủy Nhu hôm mê bất tỉnh trong ngực giao cho nàng nói:
- Ngươi mang Tiểu Nhu đi nghỉ ngơi một chút trước đi, không cần lo lắng, thương thế của nàng cũng đã không có việc gì rồi, chỉ là tinh thần quá mức mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được.
- Dạ!
Lý trưởng lão đáp một tiếng, tiếp nhận Thủy Nhu từ trong ngực Thủy Dĩnh, đem nàng bế lên, có điều lại không lập tức rời đi, mà là chờ đợi Thủy Dĩnh đi trước, lại phát hiện nàng không hề động, không khỏi hỏi ra:
- Đại tiểu thư, ngài không nhớ rõ vị trí phòng ngủ của Cung chủ sao?
Thủy Dĩnh khẽ mĩm cười nói:
- Đương nhiên nhớ rõ, có điều chúng ta phải rời đi rồi, sẽ không đi tới đó.
- Đi?
Lý trưởng lão sửng sốt một chút, vội kêu lên:
- Đại tiểu thư, người còn đang giận nhị tiểu thư sao? Thật ra nhị tiểu thư nàng...
Bởi vì đang ở trước mặt Thủy Dĩnh, Lý trưởng lão không có lại gọi Thủy Nhu là Cung chủ, mà là dùng xưng hô trước kia.
- Ta biết, ta cũng không có trách nàng.
Lý trưởng lão còn chưa nói hết, Thủy Dĩnh liền cắt đứt nàng:
- Ở trong lòng của ta, nàng vĩnh viễn đều là muội muội tốt của ta.
Lý trưởng lão nói:
- Nếu là như vậy, người vì cái gì còn muốn rời đi? Nếu như nhị tiểu thư tỉnh lại không thấy ngài, nhất định sẽ rất khó vượt qua đấy.
- Đợi Tiểu Nhu tỉnh lại, ngươi liền nói cho nàng biết, ta chỉ là trở về xử lý một số sự tình, không bao lâu, ta sẽ quay trở lại.
Thủy Dĩnh nói ra, nàng cũng không phải đang lừa gạt Lý trưởng lão, mà là thật sự có ý nghĩ như vậy, bởi vì đạo đức ước thúc cùng lo lắng cho nữ nhi, trong nội tâm nàng cũng đã nhịn đau mà làm ra quyết định rời đi Diệp Phi, nhưng đã coi Diệp Phi trở thành người duy nhất trong lòng mình, nàng làm sao có thể lại cùng nam nhân khác sinh hoạt chung một chỗ? Cho nên dứt khoát làm ra một cái quyết định, chính là sau về thăm ba cái nữ nhi, sẽ trở lại Thủy Nguyệt Cung, vĩnh viễn không ly khai nữa.
Nghe Thủy Dĩnh nói như vậy, Lý trưởng lão liền yên lòng, gật đầu nói:
- Vậy được rồi, đại tiểu thư, người chờ một chút, ta lập tức phái xe đưa các ngươi.
Lý trưởng lão nói ra lại để cho Diệp Phi cảm thấy có chút quái dị, có điều ngẫm lại thì cũng không có gì không đúng, tuy rằng Thủy Nguyệt Cung là môn phái ẩn thế, trong đó cổ phong rất nặng, nhưng đã ở vào thời đại khoa học kỹ thuật phát triển này, ai lại ngu ngốc mà không tận dụng những đồ vật thuận tiện này?
Rất nhanh, Diệp Phi và Thủy Dĩnh liền an vị trên xe Thủy Nguyệt Cung phái ra, lúc này hắn mới biết được, vị trí của Thủy Nguyệt Cung cách Cận Hải chỉ có hơn một trăm km, bây giờ là hơn 4 giờ chiều, lúc bọn hắn đi đến Cận Hải hẳn là còn chưa tối.
Thủy Nguyệt Cung không hổ là một môn phái toàn bộ đều là nữ nhân, ngay cả lái xe chở hai người bọn họ cũng là một tiểu mỹ nữ tướng mạo cực kỳ thanh tú. Có điều lúc này Diệp Phi lại không có tâm tư đi thưởng thức vị tiểu mỹ nữ này, bởi vì thời điểm Lý trưởng lão phái người đưa bọn họ trở về cũng rất hiểu chuyện mà đem đồ vật lục được từ trên người hắn trả lại. Diệp Phi mở điện thoại ra, phát hiện trong máy có không ít điện thoại và tin nhắn gửi đến, tính toán thời gian, từ ngày mình bị nữ nhân gợi cảm kia hạ thuốc mê đến giờ, cũng đã qua ba ngày, chúng nữ trong nhà không biết nôn nóng thành bộ dạng gì rồi, vì vậy vội vàng cho gọi cho mụ mụ.
Thời gian lui về hai ngày trước, sau khi tức giận Diệp Phi mà rời đi, Lưu Vân Nhi tùy tiện tìm một khách sạn ở lại, nhưng lại một mực không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm, mình thật vất vả mới có cảm tình đối với một nam nhân, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại là loại đàn ông trăng hoa này. Phải biết rằng, Lưu Vân Nhi đối với loại đàn ông như vậy chính là từ trước tới giờ không hề có lấy một chút thiện cảm đấy.
Vốn định cứ như vậy đem hắn quên đi, thế nhưng Lưu Vân Nhi rồi lại phát hiện, mình căn bản không làm được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền nhớ đến hình ảnh của hắn lúc nói ra lời khiến cho mình vô cùng đau lòng kia. Có lẽ là nhất thời tức giận khiến nàng không cách nào quên được cảnh tưởng lúc đó, nhưng mà dần dần lại bắt đầu có cảm giác cứ như vậy mà từ bỏ thực sự là có chút không cam lòng, dù sao nói gì đi nữa đây cũng có thể coi như mối tình đầu tiên của nàng, hơn nữa nàng cũng không cho rằng sau này chính mình còn thể gặp được một người đàn ông phù hợp với yêu cầu trong lòng mình như vậy. Có lúc trong nháy mắt, nàng thậm chí đã nghĩ không để tâm đến việc hắn đa tình, thả lòng mà đầu nhập vào hoài bão của hắn, chính là cuối cùng vẫn là không cách nào tiếp nhận được.
Không biết mình phải làm gì, Lưu Vân Nhi cuối cùng quyết định quay trở lại nước M, yên tĩnh lắng đọng mối tình đầu ngắn ngủi này của mình, sau đó lại quyết định nên làm như thế nào.
Xuất phát từ lễ phép, trước khi lên máy bay, Lưu Vân Nhi vẫn là thông báo cho Liễu Diệc Như một tiếng, nói cho nàng biết mình quay về nước M, để cho nàng không cần lo lắng, cũng không biết bởi như vậy lại làm cho Liễu Diệc Như cảm thấy không đúng.
Sau khi ngắt điện thoại với Lưu Vân Nhi, Liễu Diệc Như vội gọi cho Diệp Phi, cũng muốn hỏi hắn rốt cuộc là đã cùng Lưu Vân Nhi xảy ra chuyện gì, chính là điện thoại bên kia lại truyền đến tiếng nhắc nhở thuê bao đã tắt máy, điều này làm cho Liễu Diệc Như không khỏi có chút lo lắng lên, vội vàng gọi lại Lưu Vân Nhi lần nữa, thế nhưng cũng không biết là bởi vì lên máy bay hay là như thế nào, Lưu Vân Nhi cũng dập máy.
Bởi vì cái gọi là "con đi ngàn dặm mẹ lo lắng", mặc dù có lòng tin tuyệt đối đối với thực lực của Diệp Phi, nhưng tại thời điểm không liên lạc được với hắn, Liễu Diệc Như vẫn không khỏi thầm lo lắng, quyết định muốn trước hết tìm được hắn lại nói.
Mà nói tới con đường tin tức, hiển nhiên là cái gì cũng không so được với Lăng Vân Hội, cho nên sau khi quyết định phải tìm được con trai, Liễu Diệc Như đầu tiên là liên hệ với Trương Nhất Đức, mà Trương Nhất Đức sau khi tra ra Diệp Phi ngày hôm qua đã đi tới Cận Hải, liền lập tức liên hệ với Diệp Tuyền phụ trách chỗ đó.
Thời điểm nhận được điện thoại của Trương Nhất Đức, Diệp Tuyền cũng là tinh thần không khá lắm, tối hôm qua nàng cũng là một đêm không ngủ, nhưng khác với Lưu Vân Nhi chính là, tâm tình của nàng lại rất kỳ lạ, mỗi khi nhớ tới bóng dáng của Diệp Phi, trong lòng của nàng lại nổi lên một đống cảm xúc hỗn loạn, có khi là cảm thấy mến mộ kính trọng hắn, có khi lại cảm thấy bóng dáng của hắn thật thân thiết và gần gũi, càng đặc biệt hơn là lúc nhớ đến tình cảnh hắn ở cùng với Lưu Vân Nhi, trong nội tâm vậy mà mơ hồ có chút... ghen tuông.
Ngày hôm qua sau khi tức giận mang theo nữ nhi rời đi, Diệp Tuyền cũng chính vì loại cảm xúc khác thường này mà trầm tư thật lâu, cuối cùng rốt cục có thể từ trong sự phản ứng vô thức kia của mình xác định một chuyện, đó là mình thật sự cũng đã cũng có chút cảm mến vị thiếu niên bang chủ nhỏ hơn mình gần gấp đôi thế nhưng thực lực và quyết đoán đều khiến cho mình bội phục thậm chí là mê luyến kia, cho nên thời điểm mình nhìn thấy hắn và vị mỹ nữ mang dòng máu lai xinh đẹp không thua kém mình kia thân mật như vậy mới có thể tức giận như thế.