Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 2 : Xinh đẹp trở về

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Trên không vài con quạ đen bay qua, kêu những tiếng làm người nghe phải rùng mình. Bên cạnh lương đình cỏ cây đều héo rũ, trong không khí cũng thêm vài phần hương vị tiêu điều, mùa thu năm nay đến sớm hơn năm trước.



Nam Ức Tịnh toàn thân mặc trường bào đỏ lửa xinh đẹp, ngồi bên trong lương đình, sự xinh đẹp kiên định đứng giữa sự hoang vắng đối lập tạo lên cảnh tượng hoàn toàn mê hoặc.



Trên tay nàng cầm nhánh cỏ làm tăng thêm vẻ tiên diễm lóa mắt, mà y phục màu đỏ lửa của nàng càng làm tôn thêm nước da trắng muốt tinh tế, khiến cho cả người nàng giống như được phủ lên một tầng ánh sáng rực rỡ.



“Cung chủ, người của hoàng thất Nam Hải đến đây” Một nha hoàn đi đến bên cạnh lương đình, nha hoàn dung mạo khá xinh đẹp chăm chú nhìn Nam Ức Tịnh.



Bốn năm trước cung chủ được lão cung chủ Ma Cung cứu được, theo lão cung chủ nói, hắn lúc ấy đi ngang qua bãi tha ma, phát hiện cung chủ. Hết sức ngạc nhiên có người vậy mà trúng độc đã tắc thở mà cơ thể vẫn ấm như chưa chết, hơn nữa cung chủ nói người này là kỳ tài luyện võ ngàn lăm khó gặp, vì vậy mới cứu cung chủ trở về.



Sau khi cung chủ được cứu, cả ngày lẫn đêm đều ngồi yên, một câu cũng không nói. Ngồi suốt bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc yêu cầu lão cung chủ dậy võ công, dường như thay đổi thành một người khác, tuyên bố sẽ đánh bại tất cả các cao thủ trong Ma Cung, trở thành cung chủ Ma Cung tiếp theo, khi nàng được phái đến bên người cung chủ.



Trong bốn năm, nàng nhìn cung chủ mỗi ngày mỗi đêm liều mạng luyện võ như không muốn sống, nhìn cung chủ từ sợ sệt giết người đến giết người không chớp mắt, nhìn cung chủ một đường thống khổ nhưng vẫn quyết tuyệt đi lên vị trí cung chủ Ma Cung, trong lòng của nàng, càng nhiều chính hơn là thương tiếc, không có ai biết, thoạt nhìn cung chủ xinh đẹp ngoan tuyệt tàn nhẫn nhưng trong lòng lại cất giấu bao nhiêu đau khổ.



Nam Ức Tịnh nghe được trong lời nói Tiểu Tuyết, hờ hững nâng lên đối mắt, một đôi con ngươi đen bên trong cất giấu ngọn lửa cừu hận, khóe môi xinh đẹp của nàng gợi lên một chút tươi cười khó hiểu, giọng nói thong thả ung dung: “Rốt cục đã đến”




“Hoàng thượng có chuyện muốn thỉnh cung chủ hỗ trợ, xin cung chủ hãy đi cùng ta một chuyến” Trong lòng Lam Cẩn Du thoáng qua một chút mềm mại, khiến cho hắn không so đo việc Nam Ức Tịnh vô lễ, giọng điệu chậm lại một chút, cao giọng nói.



Nhưng mà Nam Ức Tịnh lại không cảm kích, ánh mắt của nàng vẫn như trước một bộ dáng không chút để ý, trong lúc nói chuyện giơ tay nhấc chân đều lộ rõ vẻ lười biếng, khuôn mặt dường như luôn mang theo ý cười, âm thanh giống như chuông bạc thanh thúy: “Hoàng đế Nam Hải quốc có việc cầu ta?”



“Làm càn! Hoàng thượng có chuyện mời ngươi hỗ t là Du nghe được lời nói càn rỡ của Nam Ức Tịnh, nhìn thấy vẻ mặt nàng khinh miệt, không khỏi tức giận, chỉ vào Nam Ức Tịnh quát lớn.



Tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, vốn là nữ tử còn ở tại bảo tọa phía trên thế mà giờ đã đứng trước mặt hắn, mà hắn chỉ kịp nhìn thấy một đạo hồng ảnh hiện lên, trong mắt nàng vẫn như trước luôn mang theo ý cười, xinh đẹp không nói nên lời, làm cho hắn không thể không dời đi tầm mắt.



Hắn dời đi tầm mắt một lát, giọng nói nữ tử mang theo lười biếng uy nghiêm không cho phép kháng cự vang lên bên tai: “Ta thường ngày không biết phân biệt. Nếu thật sự có việc cầu ta, để hắn tự mình đến đây cầu ta, ngươi, còn chưa đủ tư cách!”



Lam Cẩn Du nghe vậy, dù là hắn tu dưỡng rất tốt, không tránh khỏi tức giận, muốn chỉ trích Nam Ức Tịnh, đã thấy hồng y lướt qua, bóng dáng Nam Ức Tịnh đi xa, mà nha hoàn bên người nàng chỉ vào cửa đại điện nói: “Nam Hải hữu tướng, mời đi!”



Lam Cẩn Du chưa khi nào chịu nhục nhã như vậy, muốn mở miệng chỉ trích, thế nhưng Nam Ức Tịnh đã đi quá xa rồi, nếu mình tranh luận cùng nha hoàn, lại càng mất mặt, vì thế chỉ đành phất tay áo dời đi.