Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng
Chương 3 : Ta, đối với mạng ngươi không có hứng thú!
Ngày đăng: 20:29 21/04/20
Lam Cẩn Du trở lại Nam Hải quốc, truyền đạt lại lời nói Nam Ức Tịnh cho hoàng đế Nam Hải quốc Nam Vũ nghe, Nam Vũ nghe xong vô cùng tức giận, dưới cơn nóng giận thề muốn san bằng Ma Cung.
Nam Vũ đang trong cơn tức giận hết sức, lại nghe đến tiếng cười nữ tử như chuông bạc, tiếng cười kia thanh linh dễ nghe lại mang theo tà mị không nói nên lời, giống như đến từ núi yêu tinh, Nam Vũ nghe xong cực kỳ sợ hãi, lớn tiếng quát: “Ai đang cười?”
“A, hoàng thượng muốn san bằng Ma Cung của ta? Khẩu khí thật sự lớn đây mà!” Giọng nói mangtrào phúng vang lên bên tai Nam Vũ, giọng điệu này vang lên ba phẩn mềm yếu bảy phần cuồng ngạo.
Cùng với giọng nói này, một hồng y nữ tử theo xà ngang bên trên bay xuống, giống như ánh bình minh rực rỡ phía chân trời, thu hết toàn bộ ánh sáng hội tụ giữa trời và đất, hào quang rực rỡ, làm cho người ta không thể dời ra tầm mắt.
Lụa mỏng che mặt, lại dấu không được sự phong hoa tuyệt đại, Nam Vũ khiếp sợ nhìn nữ tử xuất hiện ở trước mặt, trong nháy mắt hiện lên sự sợ sệt, mà bên người Lam Cẩn Du lập tức đem Nam Vũ bảo vệ phía sau, hô lớn: “Có thích khách! Bảo vệ hoàng thượng!”
Trong thời gian nháy mắt, ngự thư phòng lập tức được thị vệ bao vòng ba tầng vây lại, bọn thị vệ lấy đao chỉ vào Nam Ức Tịnh, trên mặt mang theo sự kinh ngạc.
Mỗi người trong lòng đều đồng dạng xoay quanh hai vấn đề. Hồng y nữ tử phong hoa tuyệt đại này đột nhập vào ngự thư phòng khi nào? Như vậy thiếu nữ có vẻ ngoài mềm yếu này đúng là thích khách?
Nam Ức Tịnh đối với ba tầng thị vệ bên ngoài, ba tầng lấy đao chĩa về phía nàng nhìn như không thấy, một đôi con ngươi đen lộ ra bên ngoài vẫn như trước mang theo ý cười, mà ngay cả khẩu khí bên trong lời nói lười biếng không chút để ý “A, thật là trận lớn. Nếu ta muốn ra tay, ngươi cho rằng chỉ bằng từng này thị vệ có thể ngăn được ta?”
“Bổn tọa không có gì để nói với ngươi” Nam Ức Tịnh nhẹ nhàng vung tay áo lên không trung, không nhìn tới biểu tình cứng ngoắc của Nam Vũ, bóng dáng đỏ lửa nhanh nhẹn như Hồ Điệp bay lên, biến mất ngay tại trước mặt Nam Vũ.
Nam Ức Tịnh đi rồi, vẻ mặt Nam Vũ trong nháy mắt trở lên nham hiểm hung ác, khóe mắt xẹt qua một tia sát khí, một chưởng hung hăng vỗ vào trên bàn trà, tức giận nói “Đúng là không biết điều!”
Nhưng mắng vẫn là mắng, đã trải qua chuyện vừa mới rồi, Nam Vũ ý thức được nếu san bằng Ma Cung thật sự là hành động không sáng suốt, chỉ có đem Ma Cung thu phục tùng mình, mới là kế sách tốt nhất, nhưng là Nam Ức Tịnh giống như không biết điều, muốn hắn như thế nào cho phải? Chẳng lẽ thật sự muốn hắn đi cầu nàng?!
“Hoàng thượng bớt giận” Lam Cẩn Du nhìn Nam Vũ tức giận, lập tức ở một bên khuyên giải.
Nam Vũ nâng con mắt liếc nhìn Lam Cẩn Du một cái, tức giận nói “Trừ bỏ kêu trẫm bớt giận, ngươi còn có thể làm cái gì?! Muốn trẫm bớt giận, phải đem cung chủ Ma Cung thu phục cho trẫm!”
Lam Cẩn Du tự dưng bị Nam Vũ giận chó đánh mèo, trong lòng không vui, nhưng cũng không dám nói gì, trên mặt hắn như trước mang theo tươi cười, con mắt khẽ chuyển, nói với Nam Vũ “Khởi bẩm hoàng thượng, thần mặc dù vô năng, nhưng có một người, ngài có thể thử một lần!”
Nam Vũ nghe xong lời nói của Lam Cẩn Du, biểu tình trên mặt dịu đi một ít, trong con ngươi hiện lên một đạo quang khôn khéo, chậm rãi bình ổn, từ từ nói “Ái khanh theo như lời ngươi nói, người đó chính là thiếu chủ Doãn gia?”