Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 62 : Bức hôn? Bổn tọa không lấy!

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Yến sinh thần của Nam Dận mời Nam Khởi cùng Nam Tú Cầm, vốn muốn diễu võ dương oai, lấy le một chút ưu thế của d/d/;lqd hắn, nhưng cuối cùng nhận lấy kết quả “Tiền mất tật mang“.



Trong bụng Doãn Lưu Nguyệt không còn đứa bé, hơn nữa bởi vì không có chứng cớ, Nam Dận biết rõ chính là do Nam Khởi hoặc Nam Tú Cầm gây nên, lại không làm gì được bọn họ. Nhưng hài tử của hắn chết, Nam Dận sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được?



Vì vậy, trong triều đình, bè phái của Nam Dận cùng bè phái của Nam Khởi tranh nhau càng thêm kịch liệt, hai phái kết bè kết cánh, tạo thành thế cục không thể nào ngăn cản, ngay cả Nam Vũ cũng đã dần dần không khống chế được thế cục, mà Trương Sở Sở cũng đấu sống chết với quý phi trong hậu cung, không ai nhường ai.



Doãn phủ.



Cỏ cây trong đình viện cũng dần dần nảy nở mầm mới, nguyên bản một mảnh xám tro cũng từ từ nhiễm xanh, mang theo vài phần sức sống mùa xuân dồi dào, ánh nắng ấm áp tà tà chiếu vào trong đình viện.



Vốn nên là cảnh tượng đẹp mắt, nhưng Doãn Lưu Quang ngồi ở trong đình viện nhíu chặt chân mày, trước mặt của hắn bày vài bầu rượu, thoạt nhìn nhiều bình đã trống không.



Có thể là do Doãn Lưu Quang suy nghĩ cùng chuyên chú, ngay cả khi Nam Ức Tịch đi tới bên cạnh hắn cũng không phát hiện, Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn bầu rượu không trên bàn, nhíu mày, hỏi, “Chuyện gì làm ngươi lo lắng như vậy, uống hết bầu này tới bầu khác?”



Doãn Lưu Quang nghe lời nói của Nam Ức Tịch, chậm rãi nâng tròng mắt lên, đôi mắt hắn không trong suốt như nước như thường ngày, bên trong chứa đầy lo âu, còn mang theo chút say rượu mê ly.



Đưa tay rót một ly rượu, chân mày khóa chặt của Doãn Lưu Quang càng nhíu chặt hơn, hắn nhìn Nam Ức Tịch, ánh mắt có chút phức tạp, nói, “Nam Dận cùng Nam Khởi bởi vì chuyện Lưu Nguyệt sanh non, huyên náo không thôi, triều đình đang rất rối ren. Đông Lâm bảo là muốn thao luyện binh mã, hôm nay đại quân đã đến biên cảnh Nam Hải, sợ là chiến sự sẽ hết sức căng thẳng! Dựa theo tình huống bây giờ của Nam Hải, sao đấu lại Đông Lâm? !”



Nam Ức Tịch nghe vậy, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Doãn Lưu Quang, một đôi tròng mắt xinh đẹp lóe ánh sáng thâm thúy, khóe môi nâng lên nụ cười như có như không, từ từ nói, “Triều đình mặc dù loạn, nhưng Doãn gia có 18 cuốn hồ sơ trong tay, muốn ổn định thế cục triều đình, cũng không khó khăn. Binh mã Đông Lâm hùng mạnh, mặc dù Nam Hải không phải là đối



thủ, nhưng nếu ngươi dám mời ta tới triều đình Nam Hải, sợ là đã làm xong công tác đối phó Đông Lâm. Nếu chuyện chỉ là như thế, ngươi sẽ không lo lắng như thế.”



Doãn Lưu Quang nghe lời nói của Nam Ức Tịch, tay chuẩn bị rót rượu có chút dừng lại, hắn chậm rãi giương mắt, nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt có thống khổ và giãy giụa, ngón tay nắm thật chặt ly rượu, bởi vì siết chặt mà lộ ra các khớp ngón tay trắng bệch, hắn vô cùng gian nan nói từng chữ, “ Thái tử Bắc Mạc cùng vương gia Tây Nhạc Linh đã viết thư đến, cầu hôn ngươi làm thê.”



Nam Ức Tịch nghe vậy, trong mắt không có một tia gợn sóng.



Chuyện Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh gửi hôn thư tới, mặc dù Nam Vũ chưa từng nói với nàng, nhưng lấy thế lực Ma Cung, sao có thể không biết đây? Nàng nghe nói Nam Vũ vừa nhận được hôn thư, lập tức triệu Doãn Lưu Quang vào cung, mà sau khi Doãn Lưu Quang xuất cung, liền ngồi một mình ở trong đình viện uống rượu, vì vậy, nàng mới đặc biệt tới đây, muốn biết thái độ Nam Hải đối với chuyện này.



“Cho nên đây? Nam Vũ gọi ngươi vào cung, là muốn ngươi khuyên ta gả cho người nào?” Nam Ức Tịch nhíu lông mày, giọng hỏi lười biếng không sao cả.



Bắc Mạc cùng Tây Nhạc đồng thời gửi hôn thư tới đây, dựa theo thế cục Nam Hải bây giờ, tự nhiên không dám đắc tội bất kỳ người nào. Huống chi hôm nay Nam Hải loạn trong giặc ngoài, cùng chiến sự Đông Lâm hết sức căng thẳng, tự nhiên ước gì có thể có được đồng minh, cơ hội tốt như vậy, Nam Vũ tự nhiên sẽ không bỏ qua.



Nhưng Bắc Mạc cùng Tây Nhạc đều yêu cầu cưới nàng, Nam Hải tự nhiên phải ra lựa chọn. Thế lực Bắc Mạc càng cường đại hơn, nhưng Bắc Mạc lại cách Nam Hải khá xa, nếu chiến sự nổ ra, sợ là giúp không kịp, mà Tây Nhạc mặc dù không cường đại như Bắc Mạc, nhưng lân cận với Nam Hải, dễ dàng trợ giúp.



Nhưng mà đối với Nam Hải mà nói, lựa chọn bất kỳ bên nào, cũng tuyệt đối không chịu thiệt, chỉ cần cùng một người bất kỳ trong đó kết minh, Đông Lâm cũng không dám xuống tay với Nam Hải nữa.



Đối với thái độ thờ ơ của Nam Ức Tịch, trong mắt Doãn Lưu Quang lóe lên một tia kinh ngạc, hắn nhìn Nam Ức Tịch, giống như muốn nhìn thấu nàng, nhưng hắn chỉ thấy đáy mắt đen sâu không thấy đáy cùng lụa mỏng màu đỏ che mặt, cuối cùng hắn vẫn là nhíu mày, nói, “Hoàng thượng nói, ngươi có thể chọn.”



“Ai, thật là một ân điển lớn!” Nam Ức Tịch nghe vậy, nhịn không được cười lên, mày của nàng bởi vì cười mà cong cong, trong con ngươi đen như mực đều là châm chọc, chân mày càng cong, càng lộ ra vẻ giễu cợt vô cùng.



Ban đầu, Nạp Lan Thần Dật viết thư cầu hôn nàng làm thê, bọn họ sợ chuyện nàng thay thế Nam Dận đến Đông Lâm làm con tin năm đó sẽ phơi bày ra ánh sáng, vì vậy độc ác hạ độc giết nàng. Hôm nay, Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh viết thư cầu hôn nàng làm thê, bọn họ vì muốn bảo vệ Nam Hải, bức nàng gả đi, lại cho nàng tự chọn, sao mà buồn cười thế? !



“Quỳnh Lạc.” Nghe lời nói châm chọc của Nam Ức Tịch, Doãn Lưu Quang nhíu mày, thấy trong mắt nàng lộ ra châm chọc cùng khổ sở, hắn có chút đau lòng, mở miệng gọi tên của nàng.



Nam Ức Tịch nghe Doãn Lưu Quang gọi nàng, chậm rãi giương mắt, ánh sáng lung linh bên trong con ngươi đen nhánh, mang theo cuồng ngạo cùng bất tuân, khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh lùng, từ từ hỏi, “Như vậy, Doãn Lưu Quang ngươi ở nơi này uống rượu giải sầu, là đang suy nghĩ rốt cuộc nên kêu ta gả cho người nào mới tốt sao?”



Nàng vẫn luôn coi Doãn Lưu Quang là bạn tốt, ngay cả khi biết lập trường của bọn họ không giống nhau, nàng cũng chưa từng nghĩ tới tổn thương hắn, nhưng hắn, chẳng lẽ cũng muốn giống như những người này, vì Nam Hải mà không chút do dự bán đứng nàng sao?



Lời nói bén nhọn của Nam Ức Tịch làm tâm Doãn Lưu Quang đau nhói, trong mắt hắn thoáng qua cảm xúc đau đớn, trái tim không nhịn được dâng lên khổ sở.



Thế cục bây giờ, chỉ có thể nhờ vào chuyện Nam Ức Tịch xuất giá, mới có thể giữ được Nam Hải, giúp Nam Hải may mắn thoát nạn. Mà hắn, dĩ nhiên là không hy vọng Nam Ức Tịch gả cho người khác, càng không hy vọng Nam Ức Tịch không hạnh phúc. Sở dĩ hắn ở chỗ này uống rượu giải sầu, là vì muốn ngăn cản Nam Ức Tịch xuất giá, lại muốn giữ được Nam Hải.



Đời đời Doãn gia đều ở đây âm thầm thủ hộ Nam Hải, đối với hắn mà nói, Nam Hải chính là thứ hắn phải bảo vệ, hôm nay vì Nam Ức Tịch, hắn muốn mạo hiểm cả Nam Hải, trong lòng của hắn sao không mâu thuẫn được, làm sao không rối rắm đây? Lựa chọn như vậy, không dễ dàng như hắn tưởng? Vì vậy hắn mới ở chỗ này mượn rượu giải sầu.



Nhưng hắn mâu thuẫn, hắn giãy giụa, nàng không biết. Nàng chỉ hỏi hắn, “Như vậy, Doãn Lưu Quang ngươi ở nơi này uống rượu giải sầu, là đang suy nghĩ rốt cuộc nên kêu ta gả cho người nào mới tốt sao?”




Nam Vũ ngoan ác nhìn người vây xem xung quanh, vẩy tay áo, giận đùng đùng đi tới tẩm cung Liễu quý phi. Mọi người thấy Nam Vũ nổi giận, cũng không dám vây quanh nữa, lập tức giải tán.



“Ai yêu, hoàng thượng sao vậy? Người nào chọc hoàng thượng tức giận?” Liễu quý phi ở hậu cung, nàng chưa nghe chuyện xảy ra lúc nãy, chỉ thấy Nam Vũ tức giận vội vàng đi vào, liền lập tức nâng khuôn mặt tươi cười, vuốt ngực Nam Vũ thay hắn thuận tức, vô cùng dịu dàng hỏi.



Nam Vũ vỗ lên bàn một cái, đẩy tách trà trên bàn xuống đất, cực kỳ tức giận nói, “Còn không phải là do Quỳnh Lạc đó! Nàng lại dám kẹp trẫm, còn uy hiếp trẫm!”



Liễu quý phi vừa nghe, trong mắt lướt qua sáng loáng, không phải Nam Vũ luôn dễ dàng tha thứ cho Cung chủ Ma Cung này sao? Hơn nữa gần đây thái tử Bắc Mạc cùng Linh vương gia Tây Nhạc cũng đã viết thư cầu hôn Quỳnh Lạc, tại sao Nam Vũ lại xảy ra xung đột với Quỳnh Lạc vào lúc này đây?



Vừa dịu dàng thuận tức cho Nam Vũ, vừa nói, “Quỳnh Lạc này cũng thật là tệ, hoàng thượng dễ dàng tha thứ cho nàng là nể mặt nàng, nàng lại còn dám lên mặt! Vậy hoàng thượng định làm gì đây?”



“Trẫm có thể làm sao? ! Hôm nay Nam Hải có thể lấy được ngoại viện hay không, đều nhờ vào việc nàng ta có lấy chồng hay không, coi như trẫm chán ghét nàng, cũng phải nhịn nàng. Quan trọng nhất bây giờ là có thể lừa nàng giao ra bảo tàng Ma Cung, hơn nữa còn phải gả cho thái tử Bắc Mạc hoặc là Linh vương gia Tây Nhạc.” Nam Vũ thuận miệng nói, cũng đã bình tĩnh lại, ngồi trên ghế, thở dài một hơi mà nói.



Liễu quý phi nghe vậy, ánh sáng lướt qua trong mắt. Thế cục bây giờ, Cung chủ Ma Cung này tất nhiên là muốn lấy chồng ở xa rồi, kế hoạch của nàng muốn Nam Khởi cưới nàng, từ đó lấy được bảo tàng Ma Cung sẽ không thực hiện được. Xem ra việc đưa Nam Khởi lên ngôi vị, còn phải bắt được trái tim Nam Vũ.



“Hoàng thượng nói rất đúng. Hôm nay cục diện chính trị Nam Hải không yên, nếu vào lúc này Đông Lâm động thủ, Nam Hải quả nhiên là loạn trong giặc ngoài rồi.” Liễu quý phi sâu kín nói, vừa u oán nhìn Nam Vũ một cái, làm như có vô hạn uất ức, tiếp tục nói, “Thần thiếp vẫn dạy Khởi nhi mọi sự phải nhẫn nhịn, không cần gây thêm ưu phiền cho hoàng thượng, nhưng hoàng hậu cùng thái tử vẫn đang từng bước từng bước ép sát, không chừa đường sống cho thiếp cùng Khởi nhi nha!”



Nam Vũ nghe vậy, trong mắt lóe lên tức giận. Trong triều hai phái tranh giành, hắn biết lâu rồi, hôm nay diễn ra càng mãnh liệt, ngay cả hắn cũng không có cách nào khống chế. Trương Sở Sở cùng Nam Dận tất nhiên là từng bước từng bước ép sát , không chịu nhượng bộ, Liễu quý phi cùng Nam Khởi sẽ mặc cho người khác khi dễ sao?



Nếu không có xảy ra chuyện trắc phi của thái tử sanh non vào đúng ngày sanh thần của thái tử, thế cục sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ!



Trong lòng không khỏi càng thêm phiền muộn, Nam Vũ không nhịn được đẩy Liễu quý phi ra, tức giận nói, “Ngươi cũng không cần khóc ở trước mặt trẫm! Những năm này, trẫm không có thiên vị ngươi và Khởi nhi sao? Nếu như ngươi muốn trẫm bớt nhọc tâm, liền kêu bè phái của Khởi nhi an phận một chút cho trẫm!”



Liễu quý phi thấy Nam Vũ tức giận, cũng không dám nói, chỉ đành phải lộ vẻ tức giận nói, “Hoàng thượng, không phải thiếp không muốn ngài an tâm, chỉ là hoàng hậu cùng thái tử bức thiếp như vậy, nếu thiếp cùng Khởi nhi không phản kháng, ngày sau thái tử lên ngôi, nô tì cùng Khởi nhi còn có đường sống sao?”



Nam Vũ nghe vậy, trong mắt lóe lên hồi ức cùng hối hận.



Trương Sở Sở là thái tử phi khi hắn làm thái tử cưới về. Hắn vẫn biết tính tình Trương Sở Sở cực kỳ cường thế, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn, chỉ là bởi vì có phụ thân của Trương Sở Sở ủng hộ, hắn mới từng bước đi lên vị trí hoàng đế này, vì vậy hắn rất bao dung với Trương Sở Sở.



Cho đến khi hắn gặp Mộ Dung Nguyệt, nữ tử khuynh thành tuyệt đại, kinh thái tuyệt diễm.



Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã đi vào tim của hắn, làm hắn không thể không nhớ nhung nàng. Khổ tâm truy đuổi, thật vất vả dùng chân tình cảm động nàng, khiến nàng nguyện ý trở thành phi tử của hắn, nhưng Trương Sở Sở lại lập bẫy, làm hắn hiểu làm Mộ Dung Nguyệt không thật lòng thương hắn, mà là gian tế Đông Lâm phái tới Nam Hải.



Hắn thương tâm muốn chết, dưới cơn thịnh nộ liền coi Mộ Dung Nguyệt làm quà tặng đưa cho Hoàng đế Đông Lâm. Nữ tử như Mộ Dung Nguyệt, tự nhiên có thể đả động bất kỳ người đàn ông nào. Hoàng đế Đông Lâm cực kỳ sủng ái nàng, đáng tiếc sau một tháng khi nàng sinh hạ đứa bé liền bất hạnh qua đời.



Hoàng đế Đông Lâm vì chuyện đó liền muốn thái tử Trương Sở Sở sinh hạ đến Đông Lâm làm con tim năm năm. Lúc đó thực lực Nam Hải nhỏ yếu, cũng không thể không đồng ý, vì vậy mới có chuyện Nam Ức Tịch thay thế Nam Dận đến Đông Lâm làm con tin.



Cũng là vào thời điểm kia, hắn mới biết, thì ra người Mộ Dung Nguyệt yêu là hắn, cho dù gả cho Hoàng đế Đông Lâm, vì Hoàng đế Đông Lâm sinh đứa bé, trong lòng của nàng vẫn nhớ mãi không quên hắn. Hoàng đế Đông Lâm nói, nàng hận hắn oán hắn hơn nữa còn thương hắn, cho dù là lúc chết, trong miệng vẫn nhớ mãi không quên hai chữ...” Nam Vũ”!



Khi đó, hắn khiếp sợ, hắn hối tiếc, nhưng cũng không làm được chuyện gì. Từ khi đó, hắn mặc kệ Trương Sở Sở sử dụng thủ đoạn gì, hắn đều không đặt chân vào tẩm cung của nàng nửa bước.



Hắn bắt đầu cưng chiều Liễu quý phi, người có mấy phần giống nữ tử đó. Nhưng cuối cùng Liễu quý phi vẫn không phải là Nguyệt nhi của hắn.



Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn sẽ không cho Nam Dận thừa kế ngôi vị hoàng đế, hắn quyết không cho phép đứa bé của nữ nhân đã chia cắt hắn cùng Nguyệt Nhi lên làm Hoàng đế!



Chỉ là hắn cũng không biết. Cuối cùng người làm hoàng đế Nam Hải, chính là đứa bé Trương Sở Sở sinh hạ, tuy nhiên nó không phải là thái tử Nam Dận, mà chính là vị công chúa Nam Hải từ nhỏ đã bị hắn cùng Trương Sở Sở lợi dụng rồi vứt bỏ, Nam Ức Tịch!



“Ngươi yên tâm. Trẫm tự nhiên sẽ không tùy ý cho phép Trương Sở Sở cùng Nam Dận hồ đồ!” Nam Vũ nhìn Liễu quý phi, mang theo vài phần không kiên nhẫn nói.



Liễu quý phi nhìn Nam Vũ, nàng biết người mà Nam Vũ hối tiếc là người nào, đã nhiều năm như vậy, mỗi lần Nam Vũ ôm nàng thân thiết, đều gọi tên nữ tử kia.



Nguyệt nhi. Mộ Dung Nguyệt. Người đó rõ ràng đã gả cho hoàng đế Đông Lâm, vẫn làm Nam Vũ nhớ mãi không quên. Nàng từng cố gắng thay thế được địa vị của nữ tử kia ở trong lòng Nam Vũ, lại phát hiện mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, nàng đều chỉ là một thế thân mà thôi.



Nếu cả đời này của nàng cũng không cách nào thay thế được địa vị của nữ nhân kia ở trong lòng Nam Vũ, như vậy nàng liền lợi dụng địa vị của nữ nhân này ở trong lòng Nam d;d;lqd Vũ, giành lấy vinh hoa phú quý, cũng không uổng phí nửa đời thế thân của nàng!