Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 63 : Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (1)

Ngày đăng: 20:29 21/04/20


Đại quân Đông Lâm áp cảnh, nhưng chậm chạp chưa động thủ. Đại quân ngày đêm ở biên cảnh Nam Hải thao luyện, giống như đang đợi thời cơ tốt nhất, một lần đánh bại Nam Hải.



Quân ở biên giới Nam Hải coi giữ và dân chúng vô cùng bàng hoàng, mà triều đình Nam Hải các vị thái tử bởi vì địa vị mà tranh đấu gay gắt.



Đối mặt thế cuộc như vậy, nội tâm Nam Vũ sầu lo, đã vài ngày chưa từng ngủ ngon giấc. Mấy ngày nay hắn nghĩ rất nhiều biện pháp, vừa đấm vừa xoa, cũng không khiến Nam Ức Tịnh đồng ý gả cho Hạ Văn Cừ hoặc là Gia Luật linh, chỉ đành phải viết thư đến Bắc Mạc và Tây Nhạc, nói hiện tại thực lực Nam Hải đang nguy, hi vọng vượt qua nguy hiểm để cho Nam Ức Tịnh tự động lựa chọn gả một trong những người bọn họ.



Làm như vậy khả năng liên minh có lẽ sẽ không thành, nhưng nếu Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh thật sự để ý Nam Ức Tịch, có lẽ cũng sẽ ra tay trợ giúp.



Nam Vũ không ngờ tới, tin tức của hắn mới gửi ra ngoài mấy ngày, Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh thế nhưng tự mình đến Nam Hải, nói là đặc biệt cầu hôn, tới đón cưới Nam Ức Tịch.



Thiên Hương lâu tầng thứ ba bên trong gian phòng trang nhã.



Nam Ức Tịch lười biếng tựa vào trước cửa sổ trên giường êm, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ trên đường phố đội ngũ sứ thần Bắc Mạc và Tây Nhạc đi qua, khóe môi cười như không cười.



Áo lông cáo trắng như tuyết trên giường êm để lộ ra thân thể uyển chuyển lanh lợi xinh xắn của nàng, cộng thêm mấy phần quyến rũ cao quý, sợi tóc đen như mực tán lạc trên giường êm, màu sắc trắng đen đan vào nhau khiến mọi thứ lu mờ không gì sánh kịp.



“Ức Tịch của ta sức quyến rũ thật vô biên, có thể khiến Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh cùng nhau chạy tới Nam Hải cầu hôn.” Nạp Lan Thần Dật nhìn Nam Ức Tịch, khóe môi hiện lên nụ cười ôn nhã, chậm rãi nói.



Hắn mặc một bộ cẩm bào màu trắng, đứng bên cạnh Nam Ức Tịch, bên trong là vải đỏ làm nền, càng lộ vẻ tuấn tú thanh nhã, giống như ánh nắng dọi sáng căn phòng.



Nghe được lời Nạp Lan Thần Dật nói, Nam Ức Tịch không chút để ý thu hồi ánh mắt bên ngoài cửa sổ, đưa ngón tay mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng đóng cửa sổ, ngoái đầu nhìn về phía Nạp Lan Thần Dật, nhếch môi cười nói, “Đây còn không phải là may mắn của ngươi?”



Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, bất đắc dĩ nhún vai một cái, lại nói Gia Luật Linh và Hạ Văn Cừ biết Nam Ức Tịch, đích xác là bởi vì bức tranh mẫu đơn của Tề công tử. Lúc đó, hắn đặt bức tranh mẫu đơn trên quán nhỏ để Gia Luật Linh dễ thấy, chính là vì muốn cho Gia Luật Linh lấy được tranh mẫu đơn, ai biết Nam Ức Tịch khi đó đột nhiên xuất hiện, đoạt tranh cùng Gia Luật Linh?



Đây chính là trả lời một câu ngạn ngữ, “Người định không bằng trời định” . Coi như hắn tính toán không chê vào đâu được thế nào, nhưng có ít thứ không thể tính được.



“Ức Tịch đang nói ta tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Mình ta có hai tình địch?” Trong mắt Nạp Lan Thần Dật hiện lên một tia bất đắc dĩ, cưng chìu nhìn Nam Ức Tịch, khóe môi mang theo nụ cười không thể làm gì, từ từ nói.




“Thế nào? Linh thúc thúc nhanh như vậy đã muốn buông tay rồi hả?” Hạ Văn Cử nghe được lời Gia Luật Linh nói, chẳng hề để ý nhìn Gia Luật Linh một cái, đi tới bên người Gia Luật Linh, cười nói, “Nếu Linh thúc thúc buông tay cũng tốt, vậy thì ta bớt thêm đối thủ.”



“Nếu nàng và Lạc Huyền Lăng thật sự là lưỡng tình tương duyệt thì sao?” Gia Luật Linh nghe được lời Hạ Văn Cử nói, nhíu mày, vừa nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi nàng nhìn về phía Lạc Huyền Lăng mới tươi cười xinh đẹp làm sao, trong lòng hắn có mất mát lo lắng, nếu trong lòng của nàng thật sự có người, vậy hắn còn có lập trường đi tranh sao?



Hạ Văn Cử đối với việc này chẳng hề để ý nhún vai một cái, trong tròng mắt hẹp dài mang theo một tia chắc chắn bắt buộc, chậm rãi nâng lên khóe môi, mang theo dáng vẻ tươi cười tà mị, nói từng chữ, “Lưỡng tình tương duyệt thì như thế nào? Ta thích nữ nhân, ta sẽ không buông tay. Coi như hiện tại nàng thật sự thích Lạc Huyền Lăng, chỉ cần nàng gả cho ta, chung quy có một ngày, ta sẽ khiến nàng yêu ta!”



Gia Luật Linh nhìn dáng vẻ Hạ Văn Cử, chỉ khe khẽ thở dài một hơi, không nói gì, đưa mắt nhìn cơn sóng trên nước sông, ánh mắt hắn nhìn phương xa, giống như đang nhìn nước sông lại giống như không hề có tiêu cự.



Hắn hình như chỉ đứng ở đó thưởng thức phong cảnh, lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó sâu xa.



Nàng là nữ tử kiêu ngạo như vậy, làm sao sẽ cho phép người khác thao túng hạnh phúc của nàng? Nếu nàng không muốn gả, cho dù bọn họ tranh được ngươi chết ta sống, cũng không thể khiến nàng thay đổi sắc mặt.



Mà Hạ Văn Cử đứng sau lưng Gia Luật Linh, hắn nhìn nước sông ngẩn người, trong lòng cũng có chút mâu thuẫn. Tính tình Nam Ức Tịch, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã hiểu rõ, mà hắn cũng chính là thích tính tình bừa bãi không khuất phục của nàng như vậy, nếu hắn thật sự ép buộc nàng gả cho hắn, nàng có không vì vậy mà hận hắn không? Hắn thật sự có thể khiến cho nàng yêu hắn sao?



Hai người cứ như vậy một trước một sau đứng ở bờ sông, đều không nói chuyện, chỉ nhìn nước sông cuồn cuộn, yên lặng đứng thẳng.



Nhưng đêm khuya khó ngủ, nhìn phương xa đến ngốc người, làm sao ngăn cản Gia Luật Linh và Hạ Văn Cử?



Nam Khởi đứng một mình trong trạch viện vương phủ, cho tất cả hạ nhân lui xuống, ngẩng đầu yên tĩnh nhìn khoảng không, giống như lọt vào trong thế giới của chính mình.



Ngày mai trên đại điện, Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh sẽ tự mình xin cưới. Hắn hiểu rất rõ tính tình Nam Ức Tịch, nếu nàng không muốn, dù là chết, nàng cũng sẽ không đồng ý. Nhưng Bắc Mạc và Tây Nhạc sao có thể dễ dàng được tội được? Nếu nàng thật sự cự hôn, sợ là phụ hoàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng? Hắn nên làm như thế nào mới có thể bảo vệ nàng?



Doãn Lưu Quang cũng vậy ngồi trong đình viện, mặc cho ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống trên người hắn, hắn nhìn phương hướng đình viện của Nam Ức Tịch, nơi đó ngọn đèn dầu đã tắt, cũng không biết nàng đã ngủ chưa?



Hắn còn nhớ rõ ràng cảnh tượng lần đầu tiên thấy nàng ở Ma Cung, lúc đó nàng mặc một bộ y phục màu đỏ lửa, khóe mắt đuôi mày đều mang xinh đẹp hài hước, từ trên cao nhìn xuống hắn, không để dùng lời nào có thể diễn tả được vẻ cao quý và khí thế đó, thời điểm nháy mắt khi mà nàng đến gần phía hắn, đôi tròng mắt kia lại chứa thiên chân vô tà trong suốt.